NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 135

đường nên chú ý cẩn thận. Nên nhớ là công văn mật và phải bảo vệ nó như
bảo vệ con ngươi mình. Đưa cho Tham mưu trưởng hay cho viên bí thư của
ông ta. Và phải ký nhận hẳn hoi.

- Anh cử tôi đi tựa hồ không phải làm một việc bình thường mà như đi
trinh sát ở mặt trận!- Hen-rích đùa.

- Có lẽ khó mà so sánh được công tác ở hậu phương và chiến đấu ngoài
mặt trận bên nào nguy hiểm hơn. Cho nên dặn anh lần nữa là: cẩn thận, cẩn
thận và cẩn thận.

- Anh Lút ạ, xin nhớ lời dặn của anh, xin tạm biệt!

Hai sĩ quan nắm chặt tay nhau.

Vừa chuẩn bị lên đường, Hen-rích vừa luôn luôn suy nghĩ về thái độ
khác thường của mọi người ngày hôm nay. Trước tiên là bà nông dần, sau đó
là bà Tác-van với những lời xa xôi bóng gió. Bây giờ lại đến vẻ mặt lo buồn
của Lút và lời dặn dò đề phòng của gã. Hôm nay, gã thật là kỳ dị. Thực vậy,
tại sao lại cử anh, sĩ quan đặc trách, mang công văn đi mà không cử sĩ quan
liên lạc của phòng tham mưu? Và nếu công văn quan trọng như thế, sao lại
không cho lính bảo vệ như trong điều lệnh đã qui định. Việc này là thế nào
ấy. Chắc hẳn Lút biết rõ nhưng chẳng nói ra. Rõ ràng như vậy. Giữa hai
người vẫn có quan hệ bạn bè thân thiết, mà nếu Lút im lặng tức là gã được
lệnh phải im lặng... Thôi, đành phải chuẩn bị sẵn sàng để chờ đón những
việc không hay.

Hen-rích xem xét lại tập công văn một lần nữa, bọc nó vào mảnh ni
lông cẩn thận và nhét vào túi áo trong rồi cố sức cài khuy lại. Xong đâu đấy,
anh lấy khẩu súng lục Van-te và chiếc bật lửa bỏ vào túi quần bên phải.

Hen-rích sắp đi thì Mô-níc tới gõ cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.