NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 15

Tất nhiên, tôi cũng được đổi họ tên khác. Mãi đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ là
trước khi ra đi, từ lâu, ba tôi hàng ngày vẫn nhắc rằng tên thật của tôi không
phải là Hen-rích mà là I-u-dép, họ là Đa-lét-sky, rằng tôi không phải là
người Đức mà là người Ba-lan.

- Ai lại điên rồ đem anh theo sang cái đất nước mọi rợ ấy!

- Ngài cho biết rằng sau khi mẹ tôi mất đi, ba tôi không bao giờ rời tôi
nửa bước, rằng ba tôi khi sang Nga chưa nhận một sứ mệnh nhất định nào,
mà chỉ có nhiệm vụ nằm lại bên ấy càng lâu càng tốt.

- Tôi có đề nghị Đi-gơ-phơ-rít để anh lại chỗ tôi.

- Lúc đó ngài cứ nói bô bô câu chuyện này trước mặt tôi! Ngài có nhớ
không, tôi đã khóc òa lên và níu lấy ba tôi.

- Ồ, anh nhớ dai quá!-Béc-gôn buột miệng kêu lên.

- Còn phu nhân Phơ-rai En-da thì cứ mắng cả hai cha con chúng tôi.
Chắc rằng bà vẫn được khỏe mạnh?

- Nhà tôi sẽ rất sung sướng khi biết cuộc gặp gỡ này.

- Nhờ Đại tá chuyển hộ tới bà lời chào mừng chân thành của tôi! Và cả
cô con gái của ngài mà thường vẫn bị tôi kéo tóc nghịch... Cô bé Lô-ra tóc
vàng...

- Ồ, Lô-ra bây giờ đã thành cô gái lớn, gả chồng được rồi đấy. Nhanh
thật, thời gian trôi nhanh quá!

Đại tá Béc-gôn đã cảm động đến cực độ. Chỉ vì có mặt Cốc- ken-mu-le
ở đó nên lão không trò chuyện tỉ mỉ được về Lô-ra của lão. Lão cố hết sức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.