NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 16

xua đuổi cái ám ảnh ấy. Bộ mặt của lão trở lại vẻ điềm tĩnh, phớt lạnh như
bất cứ lúc nào có mặt cấp dưới. Tên đại tá coi việc giữ nét mặt như vậy cũng
là một chức trách như việc mặc binh phục cài kín tất cả khuy lại.

Nhận thấy sự thay đổi thái độ của lão, về sau, Hen-rích chỉ kể sự việc
một cách ngắn gọn, không đi sâu vào những khía cạnh tình cảm.

- Thưa Đại tá, tôi đã làm mất của ngài khá nhiều thì giờ cho nên bây
giờ tôi xin kể vắn tắt những điều mà tôi sẽ viết tường tận trong bản báo cáo
của mình. Thoạt tiên, ba tôi làm kỹ sư điện tại Đôn-bát, sau đó thuyên
chuyển sang U-ran, và năm 1930, theo lối nói của người Nga, được "tung"
vào công trường xây dựng nhà máy thủy điện. Chắc ngài cũng biết thời kỳ
đó. Về sau, ba tôi kể lại là ba tôi đã trực tiếp liên lạc với ngài bằng vô tuyến
điện và bằng bưu điện qua mạng lưới điệp viên của chúng ta.

- Hoàn toàn đúng như vậy!-Lão đại tá gật gù - Sự liên lạc giữa chúng
tôi hết sức chặt chẽ và chúng tôi rất bằng lòng nhau.

- Năm 1934, theo lệnh của Bộ chỉ huy tối cao, ba tôi đã xin chuyển tới
Viễn Đông. Trong thời gian đó, ba tôi đã nhập quốc tịch Nga.

- Tôi có biết việc này.

- Nhưng sau khi sang Viễn Đông, sự liên lạc trực tiếp với ngài bị gián
đoạn. Các mối dây liên lạc đều phải qua những người mà ngài đã biết...

Béc-gôn yên lặng nghiêng đầu.

- Từ năm 1937, tôi đã tích cực giúp việc người. Người dạy tôi đánh mật
mã và dịch những bức điện nhận được.

- Thật là khinh suất đối vói một tình báo viên già dặn như Đi-gơ-phơ-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.