NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 215

bỗng dưng chúng nó lại cử đúng mình đến đấy?... Chắc rằng rất quan trọng,
nếu không thì họ đã báo trước cho mình biết... Hoặc là vì họ không muốn
làm mình hồi hộp hoặc là đang nghiên cứu tình hình... Dù sao cũng nên sẵn
sàng đón lấy mọi việc bất trắc..."

Hen-rích liếc quanh gian phòng, tựa hồ như mối thấy nó lần đầu và...
lần cuối cùng. Có thể anh sẽ không trở về đây nữa. Có thể không bao giờ
còn thấy Mô-níc... Và nàng chẳng hề biết rằng có một người bạn hoạt động
bên cạnh nàng. Thậm chí những điều mà hôm nay anh sẽ nói xa xôi bóng
gió cho nàng biết thì nàng cũng sẽ coi như là những lời ba hoa của gã sĩ
quan tham mưu trẻ tuổi và nàng sẽ tự hào rằng đã lôi được lưỡi anh chàng
này một cách quá dễ dàng... Nhưng tại sao nàng chưa đến? Có lẽ Cuốc chưa
tìm thấy nàng chăng? Có lẽ nàng vắng nhà chăng? Vậy nên làm thế nào?
Chưa báo được cho Mô-níc biết mục đích chuyên đi công tác này thì anh
chưa thể lên đường được... Hay phải đi tìm nàng?
Hen-rích sắp xuống tầng dưới, chợt nghe tiếng gõ cửa. Mô-níc! Chỉ
mình nàng mối có cái lối gõ khẽ ba tiếng liền như thế. Quả thực nàng đã
bước vào phòng. Hen-rích nhận thấy ngay nét mặt nàng lộ vẻ bơ phờ, còn
hai mắt hơi hoe đỏ. Lòng anh se lại vì lo lắng và thương hại.

- Mô-níc, cô ... khóc hay sao? Có việc gì thế? - Hen-rích hấp tấp hỏi,
chưa chịu buông bàn tay cô gái ra và cố nhìn thẳng vào đáy mắt nàng.

- Ai lại khóc - Mô-níc lảng nhìn sang phía khác - Tôi giúp mẹ làm món
xà lách cho nên bị hơi hành xông lên mắt đấy.

- Hừ khéo chống chế nhỉ! Nhưng tôi lại muốn mắt cô đỏ lên gì khóc cơ,
vì tôi lại sắp đi xa... Và lần này sẽ nằm lại Bông-vin khá lâu.

- Ở Bông-vin à? - Hen-rích thấy rõ bàn tay Mô-níc run lên trong tay
mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.