NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 217

không đến tay sư đoàn chúng tôi mà lại lọt vào tay du kích mất. Gần đây
bọn chúng hết sức chú ý đến việc này hơn nữa khi biết thêm rằng đó là loại
vũ khí tự động... Sự thực thì chỉ có mình tôi nắm vững thời giờ chuyên chở
vũ khí... Vả lại câu chuyện này giữa cô và tôi hoàn toàn không thích hợp với
tai con gái, nhất là với đôi tai xinh xinh hồng hồng như thế kia... Vậy chúng
mình định giải quyết việc đi Bông-vin ra sao đây!

- Chưa biết, có thể... - Mô-níc do dự giây lát - Lút-vi-la rất vui mừng...

- Thế thì phải giao hẹn trước. Lúc nào công việc sắp xong, tôi sẽ đánh
điện cho cô và sẽ xin đón cô ở nhà ga.

- Nhưng tôi lại không muôn thiên hạ trông thấy mình đi cùng sĩ quan
Đức, nhất là ở Bông-vin không ai biết tôi cả.

- Nếu nhìn mặt thì chẳng ai biết tôi là người Đức. Và trước khi cô đến
Bông-vin tôi sẽ cố xoay kỳ được một bộ thường phục. Rồi từ Bông-vin
chúng ta sẽ cùng đáp xe trở về đây... Đồng ý chứ?

- Đồng ý - Mô-níc gật đầu nhưng có vẻ chưa dứt khoát hẳn - Sẽ xin chờ
điện của anh, còn bây giờ xin chúc anh lên đường may mắn.

Sáng hôm sau khi thành phố Xanh Rê-mi còn yên giấc, Hen- rích và
Cuốc đã lên xe đi Bông-vin. Hen-rích nhẩm tính rằng họ sẽ tối Bông-vin
giữa trưa nếu xe chạy với tốc độ 90 cây số một giờ. Cuốc cho xe bon rất
nhanh, chiếc kim tốc độ luôn luôn nhảy múa quanh con số 100.

- Không biết ở đâu mà mình cũng đã đi qua con đường như thế này?-
Hen-rích chợt nhớ ra là mình đã trông thấy cảnh vật tương tự thế này ở nơi
nào rồi. Những ngọn núi nằm rải rác tạo thành những thung lũng hẹp xanh
rờn cỏ dại và những dòng suối ngàn nhỏ bé róc rách chảy qua đó, nước trong
vắt như dòng lệ. Phía dưới rặng cây mọc chi chít, ở miền Tây U-cơ-ren cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.