NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 284

Bà đặt bàn tay mát rợi trên trán khiến anh cảm thấy đỡ đau. Nhưng chỉ trong
giây lát thôi. Sau đó anh lại bắt đầu đấm và cào hai bên thái dương... Hai tên
Mi-le và Sun lại từ đâu dẫn xác đến. Chúng cầm vật gì nặng thay phiên nhau
nện vào đầu Hen-rích. Chúng muốn gì Hen-rích thế? Chúng muốn bắt Hen-
rích xưng tên thật của mình... Tôi là Hen-rích, tôi là Hen-rích... Nam tước...
Đâu đấy có tiếng quả lắc đồng hồ tích tắc. Đúng rồi, đấy chính là chiếc đồng
hồ treo trên đi-văng! Nhưng tại sao nó cứ gõ sát tên tai thế này? Rồi bây giờ
quả lắc lại đập bên thái dương... Cần phải vùng mạnh hơn nữa và kéo tay ra,
phải nâng tay lên và Hen-rích kêu thét lên vĩ chợt thấy đau nhói trên vai rồi
choàng tỉnh dậy. Hai bóng người đang ngồi ồ đầu giường và cuối giường
đứng phắt dậy. Đó là Cuốc và Mô- níc - thế là nghĩa làm sao? Tại sao họ lại
ở đây? Và tại sao đầu đau như búa bổ thế này?

- Thưa Thượng úy, bác sĩ ra lệnh cho Thượng úy phải nằm yên đấy ạ.

Cuốc cúi xuống sửa lại chiếc gối cho Hen-rích. Mô-níc vẫn im lặng.
Nàng vắt chiếc khăn trắng trong chậu nước rồi đắp lên trán Hen-rích. Hen-
rích nằm nhắm nghiền đôi mắt chừng một phút, cố nhớ lại mọi việc đã xảy
ra. Thực tế vẫn còn lẫn lộn với những điều trong mộng. Rồi bất giác anh sợ
hãi sực nhớ ra là mình đã nói mê và tỉnh hẳn.

- Tôi vừa bị bóng đè... Có lẽ, tôi vừa nói mê thì phải?- Anh dè dặt hỏi
và hồi hộp chờ câu trả lời.

- Không đâu, thưa Thượng úy, Thượng úy chỉ rên thôi, cứ rên suốt...
Tôi và cô Mô-níc muốn đưa Thượng úy đến bác sĩ lần nữa đấy.

Đến lúc đó Hen-rích mới nhận thấy mắt Cuốc và Mô-níc đỏ ngầu vì
mất ngủ.

- Tôi đã làm cho cô phải chăm sóc mất nhiều thòi giờ quá, cô Mô-níc ạ,
và cả Cuốc nữa - Hen-rích cảm động nói và toan ngồi dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.