NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 283

Bóng chiều tà đọng lại trên các đỉnh núi, nhưng Hen-rích quên bẵng cả
nguy hiểm. Tất cả mọi ý nghĩ của anh đều xoay quanh cái điều mà anh vừa
khai thác được ở Pha-un. Anh nghĩ: "Nếu con đường hầm bí mật mà được
bảo vệ cả hai đầu như vậy, nghĩa là gần đấy phải có một mục tiêu vô cùng
quan trọng. Mà hơn nữa nếu nó được giấu kỉn đến thế, thì..."

Bỗng một loạt tiểu liên quét ngay phía sau lưng, rồi lại quét ngang
trước mặt. Hen-rích dận ga, chiếc mô-tô nhảy chồm lên, và cả xe lẫn người
va phải một vật gì đó, ít ra anh cũng cảm thấy như thế khi sắp ngã xuống.

Tại đồn 17 đã nghe thấy tiếng súng, nên ngay lập tức một đoàn mô-tô
do tên Trung úy nhát gan dẫn đầu hớt hải lao thẳng về phía ấy. Pha-un hạ
lệnh bao vây cả một vùng, còn hắn đích thân chạy đến chỗ ngài thượng úy,
người mới với vui vẻ từ giã hắn mà giờ đây đang nằm im như chết dưới rãnh
cách chiếc mô- tô mấy bước.

Suốt dọc đường đi đến Xanh Rê-mi, Pha-un tự nguyền rủa mình là đã
không cho lính theo bảo vệ Hen-rích và hắn chỉ cầu mong sao cho đừng gặp
mặt Trung tướng E-véc. Nhưng Trung tướng đã hộc tốc đến phòng tham
mưu ngay sau khi được tin người ta chở viên sĩ quan đặc trách của lão về và
anh chưa tỉnh. Lão trút hết bao nhiêu cơn tức giận cả ngày hôm nay lên đầu
Pha-un.

Đến khi bác sĩ bảo là Hen-rích không hề gì, chỉ bị thương nặng vì đầu
va vào đá, E-véc mới hơi nguôi giận và cho tên trưởng đồn ra về.

THÙ VÀ BẠN CÙNG DÒ THEO DẤU VẾT

"Trời ơi, đau đầu quá, đau đến chết mất!".

Nửa tỉnh, nửa mê Hen-rích thấy mẹ mình cúi lom khom trên giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.