NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 313

- Ông cũng thấy đấy chứ còn phải hỏi gì nữa.

Hen-rích chăm chú quan sát căn phòng. Tại sao chiếc ghế bành của bà
cụ lại đặt ở chỗ chướng mắt thê này? Không đặt gần cửa sổ hoặc ở một góc
nào thoáng gió như thường lệ mà lại đặt thỗn thện ngay giữa bức tường, tựa
hồ như lợi dụng nó để che giấu vật gì. Ở những làng miền núi, nhà cửa
thường dựng trên các mỏm đá hoặc các mảnh đất nhỏ hẹp bằng phẳng, nhà
nào nhà nấy cũng đều chật chội. Trên tường thường có những chiếc tủ bí
mật, nhưng chỉ liếc nhìn qua cũng có thể dễ đàng khám phá ra điều bí mật
ấy vì lớp giấy rẻ tiền dán trên tường để che kín mép cửa tủ rất chóng bong
ra. Ở chỗ này, màu bức tường và màu của lớp giấy dán khá giống nhau.
Nhưng đó là phía trên, còn sau chiếc ghế bành... có lẽ, thử xem sao? Hen-
rích bước nhanh về phía trước, nắm lấy hai tay vịn của chiếc ghế bành, nhẹ
nhàng nhấc bổng cả ghế lẫn bà cụ lên rồi đặt sang bên cạnh. Hai người đàn
bà không kịp đối phó gì nữa. Chính bản thân Hen-rích cũng chả kịp suy nghĩ
gì cả. Anh vội rút súng ra và ấn vào cái chốt nhỏ xíu trên tường như một cái
máy. Cánh cả nhỏ bật tung ra. Một người đàn ông đang đứng nép vào góc
tủ...

Hai người đàn bà đồng thanh rú lên đầy vẻ tuyệt vọng và khiếp đảm.

Rồi bà cụ bước tới lấy thân mình che lấp cửa tủ.

- Cụ lùi ra!- Hen-rích chẳng để ý đến bà cụ, điềm nhiên giơ cao khẩu
súng.

Người đàn ông cựa quậy, và cắn môi, rên hừ hừ. Người thiếu phụ bèn
chạy đến nắm lấy tay chồng rồi cẩn thận dắt anh lại chỗ chiếc ghế bành mà
bà mẹ vừa ngồi. Người đàn ông phải lê chân trái.

- Anh là ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.