NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 394

năm. Ví tự tặng mình một viên đạn vào óc kể cũng run tay đấy.

- Cậu mất trí rồi phải không?

- Còn cậu, nếu cậu trông thấy Mi-le nó đẩy năm người đàn ông... xuống
vực thẳm... và bắn vào bụng người đàn bà chửa hai viên đạn một lúc, chắc
cậu không mất trí đấy phỏng? Cậu có hiểu không, đối với một người đàn bà
có mang! Chao ôi, tớ không thể nào, không thể... Tớ không thể quên được
hành động đó - Lút điên cuồng thét lên. Gã run bắn cả người. Những câu nói
của gã bị đứt quãng vì những tiếng nức nở. Đấy mới thật sự là triệu chứng
của bệnh thần kinh.

Hen-rích biết rằng trong những lúc ấy cần phải im lặng và không nên
hỏi han gì hết. Anh ép Lút uống gói thuốc ngủ, rồi lấy chăn đắp lên tận cằm
cho gã, và cho gã uống nốt chỗ rượu trong chai để người gã chóng ấm trở
lại.

- Nằm xuống và cố ngủ đi.

- Ngủ... tớ không ngủ được đâu... đã ba hôm rồi tớ không hề chợp mắt!
Từ ngày Mi-le nó...

- Im! Cậu nghe đây, không được nói gì hết! Tớ bịt tai lại, cóc thèm
nghe cậu nữa.

Nửa giờ sau thuốc ngủ đã ngấm. Lút thiếp đi.

Hen-rích không muốn để gã nằm một mình, dù anh hãy còn mệt lử sau
cuộc hành trình vừa qua. Anh lấy tấm áo choàng cũ của Lút để kê đầu rồi
nằm xuống đi-văng, nhưng chưa ngủ được ngay.

Đêm hôm ấy trôi qua thật êm đềm, sáng, tên lính hầu mò đến. Hen-rích

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.