- Mang thêm cà - phê đến! - Sun bảo người đó.
- Tôi một cốc nữa! - Hen-rích gọi thêm.
Người phục vụ ngạc nhiên nhìn hai sĩ quan rồi lặng lẽ đi ra. Sun ngồi
xuống, hai tay ôm lấy đầu.
- Ông có thể đọc to lên không? - Hắn hỏi Hen-rích.
- Giọng tôi bé lắm.
Sun vén bức mành che cửa sổ lên và qua khe hở hắn nhìn vào bóng
đêm. Hen-rích tắt điện.
- Ông làm gì thế?- Sun rời khỏi cửa sổ.
- Ban đêm không nên vén mành cửa ra, bởi vì trong bọn du kích có
những tên bắn "mả" lắm, ông Sun ạ.
Sun bực tức hạ mành xuống.
- Ông định thức suốt đêm hay sao đấy?- Cuối cùng khi thấy kim đồng
hồ chỉ hai giờ mười lăm, Sun không nén nổi nữa.
- Đúng thế.
- Tại sao?
- Thưa Thiếu tá chỉ vì ông quá chú ý đến giấc ngủ của tôi.
Sun ngả lưng vào thành giường, thở dài sườn sượt. Ngay lúc ấy chợt