NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 470

lối vào đường hầm không dám tiếp viện, vì đội du kích có thể không tiếc gì
mà không dùng mìn phá sập đường hầm.

Thế là đồn binh bị tiêu diệt, quan, quân chết hết, mà Sư trưởng thì
không biết đường nào để báo cáo tỉ mỉ lên Bộ tham mưu quân đoàn về chi
tiết trận tập kích. Lão không nắm được quân số, vũ khí của đội du kích đã
diệt đồn, và cũng chả hiểu họ rút lui về đâu nữa.

Nhưng những việc bất ngờ của ngày hôm ấy đã chấm dứt đâu. Bọn lính
chưa kịp chôn hết tử thi, thì lại có tên phóng mô- tô từ phòng tham mưu đến
báo tin mới: du kích lại tấn công vào trung đội xung kích bộ binh, trung đội
đang cùng đơn vị SS bảo vệ một ngọn đèo, chúng đã đánh cho quân ta tan
tác và buộc quân ta phải rút xuống núi.

Tình hình này chẳng khác chiến tranh chút nào. Bỏ mặc đống tử thi
nằm trong công sự đổ nát, E-véc tất tả dẫn lính tiên về phía ngọn đèo chính.
Đại đội trưởng đã tử trận, trung úy đại đội phó Gơ-rét-khe báo cáo tình hình.
Hắn cho biết rằng cuộc đột kích của du kích xảy ra ban sáng, hoàn toàn bất
ngờ. Họ ập vào các trạm tiền tiêu, giết gọn bọn lính gác không hề có một
tiếng động xong mới tấn công đồn.

Lúc ấy chả còn ai dám nghĩ đến cách phản công chớp nhoáng vào đội
du kích để giành lại ngọn đèo, vì theo lời của Gơ-rét-khe, thì quân du kích
có hơn một đại đội, võ trang toàn bằng súng máy và tiểu liên.

Đành phải quay về phòng tham mưu để nghiên cứu kế hoạch tá,c chiến,
còn việc giải thoát ngọn đèo đó sẽ tính sau.

Về đến Xanh Rê-mi, E-véc lại biết thêm hai cuộc đột kích khác: một là
trận tấn công vào tháp canh bảo vệ chiếc cầu qua sông gần Xanh Rê-mi, hai
là trận đánh úp vọng gác của một đội tuần tra nhỏ cách Săm-bê-ri mười cây
số. Cuộc tập kích tháp canh bảo vệ cầu không thành công, nhưng nó cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.