NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 472

- Ông Cu-bít, ông không phải là con người kỳ quái cơ mà! Từ ngày gặp
nhau, hôm nay là lần đầu tôi được nghe những lời phàn nàn này của ông.

- Rồi tôi sẽ còn phàn nàn nữa!

- Nhưng đã có những tin lành từ mặt trận phía Đông về rồi đấy.

- Lành à? ông tưởng thế đấy chứ?

- Chắc ông không nghe phát thanh chứ gì?

- Chính vì suốt ngày tôi không bao giờ tắt ra-đi-ô đến nỗi đầu óc rối
loạn lên nên tôi không thể coi những tin tức trên mặt trận phía Đông là
những niềm an ủi được, ông không phải là một chiến binh, xin lỗi ông, nên
chưa được thông thạo hết mọi vấn đề đâu. Khi người ta bảo với ông rằng,
suốt một ngày, quân xung kích vừa đánh vừa tiến mà chỉ được bốn cây số
thôi, thế là thế nào, theo ý ông.

- Nghĩa là quân ta thì tấn công, còn quân địch thì bỏ chạy.

- Ồ, thế thì ông không có mặt trong những ngày đầu chiến tranh rồi!
Vậy ông nên hiểu tấn công nghĩa là gì đã. Buổi sáng ông nghe thấy quân ta
vượt qua biên giới, trưa thì tiến sâu thêm ba mươi cây số nữa, rồi chiều thì
người ta báo rằng, quân ta đã chiếm được thành phố ở cách biên giới bốn
mươi cây số. Đấy - đỏ mới gọi là tấn công! Còn bây giờ suốt cả ngày chỉ bò
được có bốn cây số. Nhưng tình hình mặt trận phía Đông có gay go thế nào
đi chăng nữa, thì đài phát thanh cũng chỉ báo rặt những tin phấn khởi! Ngấy
lắm rồi! Tôi đến gặp ông hoàn toàn không phải để phân tích hành động của
cấp trên chúng ta đâu nhé. Ông Hen-rích này, chiều nay ông có xơi cơm với
tôi không đấy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.