NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 529

khoác áo thầy tu vào tôi sẽ cầu nguyện đêm ngày cho ông.

- Nếu mà du kích chưa mời ông sang bên kia thế giới khi ông đổi súng
lấy thánh giá! - giọng Lút hằn học.

- Tôi vừa tiêm thuốc hồi sinh cho nên bây giờ nhìn tương lai toàn màu
hồng - Cu-bít đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng - Này, Đại úy, nếu ông
thông cảm được với một người chết đi sống lại! Một cảm giác khoan khoái
đê mê khi thấy máu lại lưu thông trong huyết quản, mạch lại đập nhịp
nhàng. Ông chưa bao giờ có được cái khoái cảm khi trong người có sự thay
đổi đột ngột. Một phút trước đây chết rồi mà bây giờ thì cảm thấy cả thế giới
dưới quyền mình, sinh ra cho mình.

- Thật là đáng mừng cho tôi nếu tôi không được biết cái khoái cảm đó.
Tôi thì tôi ghê tởm thứ cảm giác nhân tạo ấy vô cùng.

- Nhân tạo hay thiên tạo thì có gì khác nhau! Có một khoái cảm là
được, còn làm thế nào mà đạt được nó, đó là vấn đề thứ yếu. Phương pháp
không có một vai trò gì cả. Hậu quả mới quan trọng. Nam tước ạ, ông đem
thứ thuốc thần tiên ấy về có nhiều không?

- Lần đầu như thế là đủ rồi!

- Thế bao giờ ông đưa nốt cho tôi?

- Tôi không ngốc nghếch gì mà làm thế, tôi sẽ đưa cho ông dần dần.
Ông đã dùng quá mức. Thoạt tiên ông mới dùng một ống bây giờ đã hai, ba.
Trước ông tiêm dưới da, bây giờ tiêm "ven", chưa bao giờ tôi thấy ông thảm
hại như hôm nay. Có lẽ ông chưa thoả mãn chăng?

- Ồ Nam tước, tôi hiểu lòng ông quý như vàng, bụng ông rộng như
biển. Vì thê tôi yên tâm nhìn về tương lai. Nhưng xin ông cho tôi một ống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.