NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 554

chuyện.

Hen-rích cảm thấy trong người lạnh toát.

- Ông thật là tay thợ lành nghề vê những việc này, tuy nhiên tôi không
hiểu ông bố trí thế nào mà tài thế?

- Từ khi tôi nhận được thư của Thiếu tướng bảo phải thủ tiêu cô ả Mô-
níc mà không cần bắt giam, tôi không hề rời mắt khỏi ả. Tiểu thư nhà ta
thường cưỡi xe đạp mà lị!

- Rồi sao nữa?- Hen-rích cố nén giận.

- Thậm chí bản thân tôi cũng không ngờ rằng mọi việc xảy ra dễ dàng
và đơn giản như thế. Đúng cái hôm mà ông vừa lên đường đi Pa-ri, cô ả
buộc một chiếc túi dết lớn vào xe đạp để sửa soạn đi đâu. Vừa nhận được tin
báo là ả đã rời khỏi khách sạn, tôi liền lập tức bám theo ả... bao giờ tôi cũng
có một chiếc xe vận tải để sẵn ngoài sân để làm những việc ấy. Bây giờ khi
mọi việc đã xảy ra rồi và ông đã có thể nhìn sự việc một cách sáng suốt thì
ông nên đồng ý là tôi đã cứu ông ra khỏi vòng nguy hiểm. Nếu tôi mà ra
lệnh bắt con bé du kích ấy, thế nào tên tuổi của ông cũng bị vết nhọ.

Hen-rích yên lặng cắn răng, anh không còn đủ sức để mà thở dài nữa.

Đây mới là lần thử thách đáng sợ. Cuộc thử thách thực sự đối với nghị
lực và ý chí của anh. Giá lúc đó có ai bước vào khiến

Mi-le chú ý sang chuyện khác thì hay quá! Chỉ cần được nghỉ ngơi
trong giây phút để lấy lại sự tự chủ.

Một hồi chuông điện thoại vang lên hình như để đáp lại sự cầu khẩn
của anh. Mi-le vớ lấy ống nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.