NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 56

Cuối cùng Hen-rích đứng lại.

- Chúng ta sẽ đứng đây cho tới khi nào nghe tiếng ô-tô chạy.

- Ở đây nghe được hay sao? -Vôn chán nản xua tay.

- Chúng ta cách đường cái chừng 100 thước. Theo lệnh của Đại tá, tôi
phải trỏ về từ tối qua. Thế mà sáng hôm nay tôi vẫn chưa về. Trong Bộ tham
mưu tất sẽ xôn xao, và chậm nhất là 9 giờ họ sẽ bắt đầu đi tìm. Độ 10 giờ xe
ô-tô sẽ chở lính đến đây rồi.

Nhưng bọn Đức đã đến sớm hơn. Hen-rích chưa đoán ra rằng không
những lão đại tá và các sĩ quan phòng I-X mà cả Bộ tham mưu cũng quan
tâm đến việc gã chưa về.

Đợi mãi không thấy Hen-rích, ba giờ đêm, Béc-gôn bèn chạy sang
phòng gã trung úy xem sao, thì mối biết đích là gã chưa về thực. Lão đại tá
liền dựng tất cả Bộ tham mưu dậy. Và lúc tròi vừa hửng sáng, một đội bộ
binh mô-tô hăm hở lao về phía làng Pốt-gô.
Khó mà nhận ra gã thanh niên mệt lử mình mẩy lấm láp, tay quấn băng
lại chính là viên sĩ quan tham mưu Hen-rích Phôn Gôn-rinh, chàng Nam
tước lúc nào cũng diện rất bảnh.

Gã Nam tước ngủ suốt ngày và suốt đêm. Đến sáng hôm sau khi bừng
mở mắt, người đầu tiên gã trông thấy là Béc-gôn.

- Cứ nằm. Nằm mà nghỉ! Quận trưởng cảnh sát đã báo cáo vói ba tất cả
mọi việc rồi. Nhưng ba con ta nay mai sẽ quên hết cái họa du kích và sẽ rời
khỏi cái đất nước chó má này!-Trước khi đi ra, Béc-gôn thì thầm có vẻ bí
mật lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.