NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 562

phân ấy.

Cuốc chở Ma-ti-ni tới Cát-sten La Phông và quay về với một bó cần
câu cùng nhiều dụng cụ câu cá khác. Theo lời dặn của thượng úy, gã đã mua
các thứ này ở một hiệu trong thành phố.

Buổi chiều, Lút đến. Sau khi nghe Hen-rích kể lại câu chuyện của Mi-le
nói một lần nữa, gã đi đi lại lại khắp phòng hồi lâu, rồi ngồi xuống đi-văng
cạnh Hen-rích và ôm lấy vai anh, xoay mặt anh về phía mình.

- Nghe đây, Hen-rích. Trước lúc bàn cách xử trí với Mi-le, tới muốn hỏi
cậu rằng đối với cậu, tớ là bạn hay chỉ là người quen biết thông thường?

- Nếu trong toàn thể quân đội Đức có một người mà tớ rất thích trò
chuyện tri kỷ, bù khú thì đó là đại úy Các Lút. Tớ không nghi ngờ gì về tình
bạn của chúng mình cả.

- Thế thì lấy quyền làm bạn tớ muốn nhắc lại câu chuyện mà tớ và cậu
đã nói tới nhiều lần nhưng chưa nói hết.

- Tớ sẽ xin chăm chú nghe và nếu có thể, sẽ trả lời.

- Cậu cũng thấy rằng thỉnh thoảng tớ vẫn sửng sốt trước thái độ đối xử
của cậu. Cậu là một người có giáo dục, có văn hóa và theo tớ, lại có lòng
nhân đạo nữa. Thế quái nào mà cậu lại đánh bạn với hai tên Mi-le và Cu-bít?
Hồi ở Xanh Rê-mi cậu đi sục sạo khắp xó để lùng bắt gã người Pháp khốn
khổ đang chạy thoát thân làm gì? Tại sao cậu đã yêu một cô gái như Mô-níc
lại còn đính hôn với con gái của lão Béc-gôn? Cậu nên hiểu là tớ hỏi đây
không phải chỉ vì tò mò đâu, những điều này lâu nay đã khiến tớ băn khoăn,
đôi khi nặng trĩu trong lòng.

Lúc ấy cái quyển hạn giản đơn về lòng thành thực của con người đổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.