NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 617

- Ổ, tôi có thể đọc thuộc lòng: "Hỡi các binh sĩ! Ta giải phóng các
ngươi ra khỏi cái thế giới hư không mà những kẻ khờ dại vẫn gọi là lương
tâm..." Nói như thế có tuyệt không chứ?

- Lời lẽ thật là đanh thép!- Hen-rích tủm tỉm cười.

Phun đã được báo trước bằng điện thoại cho nên đang ngồi đợi khách.
Đã mấy lần hắn mời mọc Hen-rích đến xơi cơm mãi nhưng Hen-rích cứ
kiếm hết cớ này đến cớ khác để từ chối sự hân hạnh đó vì đối với anh, đại tá
Phun là một nhân vật ít đáng quan tâm. Có lẽ hôm nay anh cũng chẳng đi
nếu không thăm dò được rằng Mi-le đã biết việc du kích gọi điện thoại đến
phòng tham mưu bàn về cuộc gặp giữa hai phái đoàn đại diện. Cần phải điều
tra đích danh kẻ nào đã báo tin ấy cho tên chánh mật thám SS

Thoạt tiên bữa tiệc hơi nhuốm màu lễ nghi. Sau khi nâng cốc mừng vị
cứu tinh của mình là Hen-rích, Phun chúc tụng Mi-le và Lút qua quít vài lòi.
Khách khứa đều đeo cấp hiệu thấp hơn hắn cho nên dù tên đại tá cố làm bộ
niềm nở nhưng rút cục hắn vẫn ra vẻ quan trên. Các món ăn lần lượt được
tiếp thêm và mấy chai rượu cứ vơi dần thì đồng thòi câu chuyện cũng trở
nên linh hoạt và thoải mái hơn. Càng uống, mắt Mi-le và Phun càng đỏ gay,
còn Lút thì trái lại, càng tái đi. Hôm nay hơi men chả tác động gì đối với gã
cả. Chỉ có cặp mắt trở nên sắc hơn, dữ tợn hơn.

- Thưa các ông - gã rót một cốc rượu đầy rồi đứng dậy - Tôi để nghị
uống mừng một người nữa cũng đã tham gia vào việc giải thoát cho đại tá
Phun. Đó là bác sĩ Ma-ti-ni bạn tôi, một người rất tốt.
Mặc dầu đang say, Mi-le vẫn nhớ dằn mạnh chiếc cốc xuống bàn.

- Ông Mi-le, ông không muốn chúc mừng vị ân nhân thứ hai của tôi
hôm nay vắng mặt hay sao? - Phun ngạc nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.