NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 618

- Thưa Đại tá, tôi mong rằng ngài cũng đoán được là vì sao?

- À, ra thế! Vậy tôi cũng sẽ không chúc mừng hắn! - Phun gật đầu và
cũng đặt cốc xuống bàn.

- Thê thì tôi uống mừng một mình vậy! - Lút nốc một hơi cạn cốc rượu
- Tôi yêu quý những người cương trực, dù họ là ai đi nữa!

Cốc rượu mừng của Lút khiến không khí trở nên căng thẳng. Nhưng
Phun đã khéo lái sang chuyện khác, hấp dẫn được mọi người. Hắn đề nghị
uống mừng thắng lợi ở mặt trận phía Đông. Câu chuyện trở lại rôm rả như
ban nãy, rượu cứ cạn hết cốc này sang cốc khác. Riêng Hen-rích vẫn không
uống mà chỉ vờ ghé môi vào thôi.

- Chết chửa! Trời tối rồi - Mi-le kinh hoảng kêu lên khi nhìn ra cửa sổ.

- Muộn rồi! Các ông hãy ngủ lại đây - Phun nói như ra lệnh.

- Tôi không thể ở lại được. Sáng sớm mai tôi và Phôn Gôn-rinh phải có
mặt ở văn phòng trung tướng - Lút cương quyết lắc đầu.

- Còn ông Mi-le nên ngủ lại đây, mai Đại tá sẽ cho xe đưa ông về -
Hen-rích bảo Mi-le.

Lút ngạc nhiên nhìn Hen-rích nhưng chợt thấy đầu gối của bạn huých
vào đùi mình dưới gầm bàn nên gã biết ý ngồi yên.

- Ừ nhỉ, tại sao ông Mi-le không ngủ lại đây?

- Không! Cùng đi thì cùng về chứ. Dạo này hết nguy hiểm rồi - Dù ai
khuyên can Mi-le ở lại hắn vẫn nhất định không nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.