NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 619

Họ rời khỏi Pác-mô lúc 6 giờ. Mi-le đòi cầm lái nhưng Hen- rích đã du
hắn ra chỗ khác và giữ rịt lấy tay lái.

Xe vừa rẽ sang quãng đường đèo nhỏ hẹp quanh co giữa hai triền núi
cạnh bản An-đa-tê bỗng một phát súng nổ vang phía bên trái rồi lập tức hàng
tràng tiểu liên nối theo sau. Âm vang của rừng núi khiến tiếng súng càng có
vẻ ác liệt hơn, tựa hồ như tiếng đại bác gầm. Hen-rích hãm xịch xe lại.

- Ông làm gì thế? Quay trở lại ngay tức khắc!- Mi-le gào to và chực vồ
lấy tay lái.

Lút sẵng giọng bảo hắn vừa dữ tợn vừa khinh bỉ:

- Thưa ngài Mi-le ngài chớ hấp tấp có lẽ là họ cốt bắn chặn sau lưng
chúng ta đấy!

- Thế thi cho xe lao nhanh về phía trước - Mi-le gầm lên.

Hen-rích và Lút chả thèm trả lời hắn, lặng lẽ bước xuống xe. Tiếng
súng mỗi lúc mỗi gần nhưng họ lắng tai nghe và biết rằng du kích không cố
ý bắn ra đường. Mi-le cũng xách tiểu liên nhảy phắt ra khỏi xe và nhanh như
cắt hắn nhào xuống rãnh lo lắng nhìn về phía núi.

- Thưa ngài Mi-le, tôi thấy hình như ngài không được ung dung lắm thì
phải? - Lút hỏi với giọng nhạo báng và cũng nhảy xuống rãnh. Hen-rích thấy
rõ gã vươn mình giằng lấy khẩu tiểu liên trong tay tên chỉ huy Giét-ta-pô.

- Ông này làm gì hay nhỉ? - Mi-le hốt hoảng rú lên và đứng thẳng dậy.

- Bình tĩnh! - Lút hạ lệnh có ý đe dọa - Tao không thích giao vũ khí của
người lính cho một thằng đao phủ hèn nhát. Nó chỉ cần cho những bàn tay
can đảm và chính trực mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.