NAM TƯỚC PHÔN GÔN-RINH - Trang 758

Cụ già gác cổng nghĩa trang đang lúi húi làm đồ chơi cho thằng cháu
trai tò mò nhìn theo bóng người khách lạ. Cụ đã quen mặt tất cả mọi người
dân Xanh Rê-mi, nhưng quả thật cụ mới trông thấy chàng trai trẻ này lần
đầu. Chốc chốc cụ lại dừng tay, trông về phía hai ngôi mộ có hàng rào bao
quanh mà người khách lạ vừa bước đến. Anh ta ngồi yên, không nhúc nhích
trên chiếc ghế đá nhỏ, chỉ thỉnh thoảng mới cúi xuống loay hoay nâng vuốt
những cánh hoa trên nấm mộ sát chỗ anh ngồi.

- Đau khổ! Tất cả đều đau khổ, cả trẻ lẫn già! Chiến tranh là thế đó! -
Cụ già lắc đầu, chép miệng và tiếp tục đẽo nốt khúc gỗ.

Lại một người khách nữa đến khiến ông lão gác cổng phải dừng tay.
Đây cũng là một chàng trai trẻ, nhưng rõ ràng ông cụ quen biết anh ta lắm.
Sau khi chào hỏi xong, ông cụ liền báo tin:

- Có người nào đang ngồi bên hai ngôi mộ của gia đình ấy. Không phải
là dân địa phương đâu. Lão mới trông thấy anh ta lần đầu.

Chàng thanh niên vội vàng đi về phía người lạ mặt đang ngồi. Từ xa,
anh đã trông thấy mái tóc nâu sẫm xoã tung trước gió và cái thân hình hơi
cúi xuống.

- Xin lỗi ông - Người thanh niên mới đến vừa cất tiếng, rồi bỗng im bặt
- Ô, té ra anh!

- Bonjour

1

- Hen-rích nói khẽ và nắm lấy bàn tay của anh cô Mô-níc.

Hen-rích mới trông thấy người ấy lần thứ hai trong đời, nhưng cặp mắt của
anh ta giống hệt cặp mắt của Mô-níc, cặp mắt rất quen thuộc và vô cùng
thân yêu đối với Hen-rích. Cho nên chả cần phải hỏi họ tên ngưòi đang nói
chuyện với mình, Hen-rích vẫn nhận ra người ấy là ai rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.