NẠN NHÂN BUỔI GIA THỜI - Trang 107

gian con hiểu. Đó là tại vì con trông giống cha.

Bà mẹ giựt mình khi nghĩ trong mười năm trời, Harry đã chịu đựng

những đau khổ mà trước đó bà đã chịu đựng. Vậy mà bà không hề hay biết
gì.

Harry nói tiếp:
— Mãi cho đến khi con lớn lên, khi con lên mười ba con mới hiểu thêm.

Phải rồi, vào dịp ngày sanh nhựt của con. Mẹ có nhớ là năm đó, mẹ cho con
một con dao? Con ao ước con dao đó từ lâu. Và mẹ đã cho con món quà đó
đúng với ý muốn của con...

Bà mẹ cắt lời:
— Nhưng con đã cho Lane con dao đó ngay trong đêm ấy. Mẹ nghĩ là

con không thích.

Harry nói tiếp:
— Lane muốn con dao đó ngay khi thấy. Và con thấy mẹ cũng muốn cho

Lane một con dao như thế. Cho nên con cho anh ấy con dao của con. Từ
ngày đó, con biết là mẹ thương Lane nhiều hơn con, vì mẹ đã để cho con
tặng Lane con dao đó.

Một lần nữa bà mẹ không nói nên lời. Hai mẹ con im lặng một lúc khá

lâu.

— Đến lúc nào... con mới biết là con giống tánh mẹ.
Harry:
— Con nghĩ là con biết điều đó từ lâu. Bởi vì con luôn luôn thông cảm

với mẹ. Con luôn luôn biết những gì mẹ nghĩ ngợi và rung cảm.

Bà mẹ khẽ kêu lên.
— Trời ơi!
Bà đứng lên, bước tới, đặt hai bàn tay lên vai Harry. Cậu nhìn lên, mỉm

cười thường nhật, nụ cười thật buồn khiến bà mẹ thấy rờn rợn.

Bà nói:
— Mẹ cảm thấy như là mẹ thật sự hiểu được tâm hồn con. Mẹ đã tự

trách mẹ về những sai lầm của mẹ trong những thời gian qua. Harry, con có
tha thứ cho mẹ chăng?

Hai má Harry ửng đỏ và bà mẹ thấy mấy giọt nước mắt trên má con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.