NẠN NHÂN BUỔI GIA THỜI - Trang 92

Lane bỏ mũ, bao tay và chiếc áo choàng lên bàn, xoa hai tay và thổi vào

hai bàn tay, nói:

— Trời trở lạnh. Đêm nay sẽ có nhiều sương đó mẹ.
Harry xen vào:
— Vậy là mấy gốc hồng của mẹ sắp chết đến nơi rồi.
Bà mẹ chỉ lọ hoa, nói với Lane:
— Mẹ đã hái hết tất cả, hái đến cả búp nữa bởi vì hôm nay mẹ biết con

về.

Bàn tay của hai mẹ con giống nhau như đúc, dài và thon, nhưng bàn tay

của Lane rắn chắc hơn. Bà mẹ nắm lấy bàn tay mặt của con, vờ ngắm nghía.

— Sạch quá! - Bà ta vừa kêu vừa cười - Mẹ nhớ trước đây mẹ thường

rầy con về hai bàn tay. Cho tới bây giờ, mẹ vẫn còn phải rầy thằng Harry.

Harry bước theo mẹ và anh vào phòng khách: Cậu ngồi lên chiếc ghế

bành, nhìn cảnh quấn quít giữa hai người, đôi mắt xanh của cậu chớp
nhanh. Cậu cắn móng tay. Bà mẹ bắt gặp, bảo:

— Harry, con không được cẳn móng tay.
Cậu lẩm bẩm:
— Con cắn cho nó ngắn để đờn vĩ cầm.
Bà mẹ:
— Vậy thì cắt nó đi.
Lane hỏi:
— Vẫn chơi nhạc như thường lệ hả Harry!
Harry cho hai bàn tay vào túi áo, gật đầu.
Bà mẹ nói:
— Harry đờn hay lắm. Nó ở trong ban nhạc của nhà trường và đang dượt

các bản nhạc của Beethoven.

Bà biết Lane không thích nhạc, nhưng bà mơ ước Lane trở thành một

nhạc sĩ như Harry.

Khi Lane không đáp, bà nói tiếp:
— Harry, sau bữa ăn tối, con phải lấy vĩ cầm ra kéo nghe.
Harry ngồi dậy, lắc đầu:
— Thôi đi! Lane không bao giờ muốn nghe con kéo vĩ cầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.