NẠN NHÂN BUỔI GIA THỜI - Trang 93

Lane nhoẻn miệng cười. Cậu đi vòng quanh trong phòng, nhìn mọi vật,

rồi cậu đứng lại, vờ bất bình:

— Mày chỉ nói không hay cho tao. Không, tao thích nghe mày chơi vĩ

cầm lắm chớ!

Bà mẹ nói:
— Con nói như vậy là không tốt. - Giọng bà dịu dàng, không có vẻ

nghiêm khắc, nhưng cả hai con đều nhìn bà với vẻ lo sợ.

Lane đến bên bà, vỗ nhẹ vào má mẹ, nói với giọng nũng nịu:
— Thôi má! Harry nói là nói, chứ không cân nhắc.
Bà mẹ chụp bàn tay Lane giữ lại bảo:
— Harry. Xem móng tay của Lane đây nè. Đẹp quá thấy không! Còn bàn

tay của con...

Harry nói ngay:
— Bàn tay Lane giống bàn tay mẹ. Còn bàn tay con giống bàn tay cha.
Bà mẹ bỏ bàn tay Lane ra, nhìn sững Harry. Bà kinh ngạc không hiểu tại

sao Harry lại đọc được cảm nghĩ của bà. Phải, Harry nói đúng. Bàn tay của
Tom, chồng bà, đầy và xanh mét, các đầu ngón tay mập và móng tay hình
lưỡi xuổng.

Làm sao bà quên được bàn tay ấy! Tom đã mất năm năm rồi, nhưng đôi

khi nhìn bàn tay của Harry, bà Barclay có cảm tưởng như trông thấy hình
ảnh một người đàn ông to lớn tóc màu vàng hoe như cát, người gầy xanh
mà bà đã lấy làm chồng và sau đó bà đâm chán ghét. Bà tự thấy mình điên
rồ khi lấy Tom để toan làm cho Arnold Foster đau khổ, nhưng mỉa mai thay
Arnold Foster không hề yêu bà! Khi hành động như vậy, bà chỉ bóp nát trái
tim của mình mà thôi!

Bà nói với Harry:
— Chuyện đó không ăn nhập tới chuyện con cắn móng tay.
Lane vẫn đi loanh quanh trong phòng. Cậu vụt hỏi:
— Còn con chó đâu?
Giọng bà mẹ trở nên dịu lại:
— Mẹ không muốn viết thơ cho con về nó. Nó bị xe cán chết trong

tháng qua. Mẹ không biết rõ vụ đó xảy ra như thế nào, chỉ biết là nó cứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.