NẠN NHÂN BUỔI GIA THỜI - Trang 94

chạy trước đầu xe ngoài đường. Chiếc xe cam nhông của tiệm giặt ủi cán
nó. Nhà mình tìm thấy nó nằm trong bụi, tội nghiệp, lúc đó mình mẩy nó đã
cứng rồi. Nó rán lết vô đó để chết. Harry chôn cất nó thật tử tế.

Lane nói:
— Đồ con chó ngu!
Harry nhướng mày, đôi mắt xanh của cậu lộ vẻ bất bình:
— Nó không ngu đâu! Tại anh không chịu dạy nó cẩn thận. Làm sao

muốn có chó khôn khi mà chủ không chịu khó dạy bảo!

Lane đốt điếu thuốc, ôn tồn hỏi:
— Mình nên kiếm một con chó khác.
Harry lẩm bẩm:
— Tôi không thích một con chó nào khác.
Không ai nói năng gì trong một lúc. Bỗng Lane nói:
— Để con đi thăm Elise.
Bà mẹ:
— Đêm nay con phải về đây ăn tối. Nếu không Freda sẽ giận. Nó đang

lo nấu nướng thật ngon.

Lane đồng ý dễ dàng:
— Cố nhiên. Nhưng con định sẽ đưa Elise đêm nay đi chơi ở một nơi

nào đó.

Cậu bước ra khỏi phòng. Bà mẹ nhìn theo nói với Harry.
— Lane mặc quân phục, đẹp quá phải không?
Harry không đáp. Bà mẹ tưởng cậu bực, Harry càng giống cha. Bộ đồ

vải “tweed” nhàu nát của Harry nhăn nheo và mái tóc rậm của cậu đen quá.
Nếu mặc quân phục, có lẽ Harry sẽ trông đỡ hơn, nhưng cậu mới mười bảy.
Bà có một ảo tưởng kỳ quái là khi nhìn Harry, bà lại thấy Tom. Khi mất,
Tom hãy còn trẻ, mới có bốn mươi sáu. Những người đàn bà thường gọi
Tom là “thanh niên”. Nhưng bà không bao giờ cảm những thanh niên kiểu
đó, những người có thể già theo năm tháng trong khi tâm hồn hãy còn trẻ,
những người đàn ông có dáng dấp trẻ con trong đôi mắt đàn bà.

Khi biết rõ Tom, bà thấy là mình không thể yêu Tom được. Lúc lấy

chồng, bà không hiểu lấy một người mình không yêu là ác độc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.