NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 105

- Thực sự anh không cho là…

- Đó là một câu hỏi theo thói quen. Chúng tôi xem xét toàn bộ những

người mà nạn nhân đã tiếp xúc trước đó.

Nhưng đây không phải là một câu hỏi bình thường. Cô hiểu điều đó.

- Andrew Capra cũng là bác sỹ - Cô khẽ nói - Anh nghĩ là lại một bác

sỹ khác…

- Khả năng đó đã xảy ra một lần.

Cô quay đi, thở gấp.

- Ở Savannah, khi những cô gái khác bị giết, tôi luôn nghĩ là tôi

không biết tên sát nhân. Tôi nghĩ nếu tôi đã từng gặp hắn thì tôi sẽ biết ngay
và sẽ cảm thấy ngay. Andrew Capra đã dạy cho tôi biết là tôi sai mức nào.

- Đó là tính chất bình thường của cái ác.

- Đó chính là điều tôi đã học được, rằng cái ác rất bình thường, rằng

người đàn ông tôi gặp hàng ngày, chào hỏi hàng ngày có thể cười với tôi -
Cô khẽ nói thêm - Và cùng lúc đó, hắn đang vạch ra đủ cách để giết tôi.

Trời đã sẩm tối khi Moore đi bộ ra chỗ để xe. Nhưng hơi nóng ban

ngày vẫn phả ra trên mui xe màu đen. Chắc chắn đêm nay lại là một đêm
khó chịu. Khắp thành phố, các cô gái sẽ ngủ và mở cửa sổ để hứng lấy chút
gió nhẹ của ban đêm. Đó chính là tội ác trong đêm.

Anh dừng lại, quay về phía bệnh viện. Anh thấy ánh đèn màu đỏ của

phòng cấp cứu sáng như ngọn hải đăng. Đó là một biểu tượng của sự hy
vọng và lành lặn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.