NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 137

- Nghe hay quá phải không, công việc à?

- Tôi sẽ không nói về chuyện này nữa! - Anh nói rồi ra khỏi phòng

khám.

Rizzoli đi theo anh như một con chó bun, cắn chặt lấy gót chân anh.

- Cô ta là trung tâm của vụ này, Moore. Chúng ta không biết cô ấy có

nói thật không. Làm ơn đừng nói với tôi là anh đang quan tâm đến cô ta.

- Tôi không quan tâm.

- Còn tôi thì chưa mù.

- Vậy chính xác thì cô thấy gì?

- Tôi thấy cách anh nhìn cô ta. Và tôi thấy cách cô ta nhìn anh. Tôi

thấy một cảnh sát đã mất đi tính khách quan - cô dừng lại - Một cảnh sát sẽ
bị tổn thương.

Nếu cô đã lên giọng và nói câu đó một cách hung hăng thì anh cũng

đã trả lời đích đáng. Nhưng cô đã nói những lời cuối cùng một cách nhẹ
nhàng. Anh không có đủ sự tức giận cần thiết để nói lại.

- Tôi sẽ chẳng nói điều này với bất cứ ai - Rizzoli nói - Nhưng anh là

một trong những người tốt. Nếu anh là Crowe hay một trong những tên
khốn nạn khác thì tôi sẽ nói: Chắc chắn rồi! Hãy đi đến nơi tình yêu vẫy
gọi! Tôi chẳng thèm quan tâm. Nhưng tôi không muốn điều đó xảy ra với
anh.

Họ nhìn nhau một lúc. Và Moore cảm thấy ngượng ngùng, bối rối khi

anh không thể chấp nhận sự thẳng thắn của Rizzoli. Dù anh khâm phục tư
duy nhạy bén và động lực không ngừng vươn đến thành công của cô, nhưng
lúc nào anh cũng chỉ chăm chăm nhìn khuôn mặt bình thường và những bộ
com lê không ra hình dáng gì của cô. Nói một cách khác, anh cũng chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.