NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 169

CHÚC MỪNG SINH NHẬT! CÔ THÍCH MÓN QUÀ CỦA TÔI

CHỨ?

Moore thấy cô trong quán ở bệnh viện. Cô ngồi ở chiếc bàn trong góc

phòng. Lưng quay về tường. Đó là tư thế ngồi của một người biết rõ mình
đang bị đe dọa và muốn quan sát xem có kẻ nào tấn công mình không. Cô
vẫn mặc bộ đồ bệnh viện, tóc buộc cao, để lộ những đường nét góc cạnh nổi
bật của cô. Khuôn mặt không trang điểm, đôi mắt sáng. Chắc chắn cô cũng
đã kiệt sức như anh nhưng nỗi sợ khiến cô tỉnh táo hơn. Cô như một con
mèo rừng, quan sát từng cử động của anh khi anh lại gần bàn. Cốc cà phê
trước mặt cô đã vơi một nửa. Cô ấy đã uống bao nhiêu cốc rồi? Anh tự hỏi.
Anh thấy cô run rẩy khi đưa tay lấy cái cốc. Đó không phải là bàn tay bình
tĩnh của một bác sỹ phẫu thuật, mà là bàn tay của một phụ nữ đang sợ hãi
tột độ.

Anh ngồi đối diện với cô.

- Đêm nào cũng có một xe tuần tra sẽ đỗ trước cổng nhà cô. Cô có

chìa khóa mới chưa?

- Thợ sửa khóa đã tháo hết khóa cũ. Anh ấy nói với tôi là anh ấy đã

thay ổ khóa của chiếc Rolls-Royce nữa.

- Cô sẽ ổn thôi, Catherine.

Cô cúi nhìn cốc cà phê.

- Lời nhắn đó dành cho tôi.

- Chúng tôi không biết chuyện đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.