NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 170

- Hôm qua là sinh nhật tôi. Hắn biết. Và hắn còn biết là tôi có lịch

trực ở bệnh viện.

- Nếu hắn chính là người viết những dòng đó.

- Đừng biến tôi thành con ngốc! Anh biết là hắn mà.

Anh không nói gì, rồi gật đầu.

Họ ngồi đó, không nói gì một lúc. Bây giờ đã là chiều muộn, hầu hết

các bàn đều trống. Sau quầy rượu, các nhân viên của quán đang rửa xoong
chảo, khói bốc lên như những cột khói tàu. Nhân viên tính tiền đứng một
mình, bóc một gói tiền xu mới. Chúng rơi leng keng vào ngăn kéo.

- Còn văn phòng của tôi thì sao? - cô hỏi.

- Hắn không để lại dấu vân tay.

- Vậy các anh chẳng có gì về hắn.

- Chúng tôi không thu được gì - anh thú nhận.

- Hắn đi ra đi vào đời tôi như không khí. Không ai thấy hắn. Không ai

biết trông hắn thế nào. Tôi có thể lắp song sắt lên cửa sổ nhưng vẫn sợ hãi
khi chợp mắt.

- Cô không cần về nhà. Tôi sẽ đưa cô đến khách sạn.

- Dù tôi trốn ở đâu cũng chẳng có tác dụng gì. Hắn biết tôi ở đâu. Vì

lý do nào đó, hắn đã chọn tôi. Hắn nói tôi là người kế tiếp.

- Tôi không nghĩ vậy. Đó sẽ là động thái ngu xuẩn nhất của hắn đến

mức khó tin nếu hắn cảnh báo cô là nạn nhân tiếp theo. Bác sỹ phẫu thuật
này không ngu ngốc đâu.

- Tại sao hắn liên lạc với tôi? Tại sao hắn biết tên tôi trên… - cô nuốt

nước bọt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.