NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 208

ngờ nào. Moore thận trọng nói nhẹ nhàng khi giới thiệu mình và Barry
Frost. Anh hướng dẫn cô qua màn mở đầu, xác nhận tên, tuổi và địa chỉ của
cô. Họ đã biết những thông tin này nhưng khi yêu cầu cô xác nhận, họ đã
ổn định lại tình trạng tâm lý của cô và chứng tỏ cô tỉnh táo, có khả năng đưa
ra lời khai. Cô trả lời câu hỏi của anh bằng giọng khàn khàn, đều đều,
không có chút cảm xúc. Thái độ xa cách của cô khiến anh bối rối, anh cảm
thấy như thể anh đang nghe một người đã chết đang nói.

- Tôi không nghe thấy hắn vào nhà - cô nói - Mãi đến khi hắn đã đứng

ở cạnh giường, tôi mới thức dậy. Lẽ ra tôi không nên mở cửa sổ. Lẽ ra tôi
không nên uống thuốc..

- Thuốc gì? - Moore nhẹ nhàng hỏi.

- Tôi bị khó ngủ, vì… - Giọng cô nhỏ dần.

- Vì vụ cưỡng bức?

Cô quay đi, tránh ánh mắt anh.

- Tôi gặp ác mộng. Ở phòng khám, họ cho tôi thuốc để ngủ được.

Và một cơn ác mộng, một cơn ác mộng thực sự đã vào phòng ngủ của

cô.

- Cô thấy mặt hắn chứ?

- Trời tối. Tôi nghe thấy hắn thở nhưng tôi không cử động được. Tôi

không hét lên được.

- Lúc đó cô đã bị trói?

- Tôi không nhớ hắn làm việc đó khi nào. Tôi không nhớ chuyện đó

xảy ra như thế nào.

Thuốc mê, Moore nghĩ, để hạ gục cô trước, trước khi cô hoàn toàn

tỉnh táo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.