NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 251

- Chính xác. Đó là khi cô thư giãn, khi đầu óc cô không cố sức tuyệt

vọng để mở tủ hồ sơ. Đó là khi phép màu xảy ra. Ngăn kéo mở và những
tập hồ sơ nhảy ra. Việc này có khiến khái niệm thôi miên có ý nghĩa hơn
không?

Cô gật đầu.

- Ồ, đó là điều chúng ta sẽ làm. Giúp cô thư giãn, giúp cô mở được tủ

hồ sơ đó.

- Tôi không chắc mình có thể thư giãn được không.

- Tại căn phòng hay tại cái ghế?

- Cái ghế này êm lắm. Đó là vì… - Cô rụt rè nhìn chiếc máy ghi hình

- Đó là khán giả.

- Thám tử Moore và Rizzoli sẽ ra khỏi phòng, về chiếc máy quay thì

nó chỉ là một vật thể, một loại máy móc. Hãy nghĩ về nó như vậy.

- Tôi nghĩ là…

- Cô còn lo gì?

Cô dừng lại, rồi khẽ nói.

- Tôi sợ.

- Sợ tôi?

- Không. Sợ ký ức, sợ nó sống lại.

- Tôi sẽ không bao giờ khiến cô phải làm vậy. Thám tử Moore nói với

tôi đó là một sự việc đau buồn. Chúng ta sẽ không làm cô sống lại trong ký
ức đó. Chúng ta sẽ tiếp cận nó theo cách khác. Vì vậy, nỗi sợ sẽ không chặn
lại toàn bộ trí nhớ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.