NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 252

- Làm sao tôi biết những ký ức đó có thật hay là do tôi bịa?

Polochek dừng lại.

- Đó cũng là một điều đáng lo ngại khi nghĩ những ký ức của cô

không còn tinh khiết. Một quãng thời gian dài đã qua. Chúng ta chỉ làm
việc với những gì còn ở đó. Giờ tôi phải nói với cô là tôi không biết nhiều
về vụ án của cô. Tôi cố tình không tìm hiểu nhiều để tránh nguy cơ sẽ ảnh
hưởng đến trí nhớ của cô. Tất cả những gì tôi được cho biết là vụ án xảy ra
cách đây hai năm. Nó liên quan đến vụ tấn công cô và thuốc Rohypnol đã
được tiêm vào người cô. Còn những việc khác tôi không rõ. Vì vậy bất cứ
ký ức nào cô nói ra đều thuộc về cô. Tôi chỉ ở đây để giúp cô mở tủ hồ sơ
đó.

Cô thở dài.

- Tôi nghĩ tôi đã sẵn sàng.

Polochek nhìn hai thám tử.

Moore gật đầu, anh và Rizzoli ra khỏi phòng.

Ở bên kia cửa sổ, họ thấy Polochek lấy một chiếc bút bi, một tờ giấy

rồi đặt chúng lên chiếc bàn bên cạnh. Anh hỏi thêm vài câu. Ví dụ như cô
làm gì khi nghỉ ngơi. Có nơi nào hay ký ức nào khiến cô thấy yên bình
không?

- Vào mùa hè, khi tôi đang lớn lên - cô nói - Tôi thường đến thăm ông

bà ở New Hamsphire. Họ có một ngôi nhà gỗ bên hồ.

- Hãy miêu tả nó cho tôi! Thật chi tiết.

- Nó khá yên tĩnh, nhỏ. Hiên nhà lớn, nhìn ra mặt nước. Quanh nhà có

những bụi mâm xôi dại. Tôi thường hái hoa. Trên con đường mòn dẫn ra bờ
hồ, bà tôi trồng rất nhiều hoa cúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.