NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 256

Moore thấy mình cúi về phía cửa sổ. Tay anh nắm chặt, mạch đập

nhanh hơn.

- Con thuyền đưa cô lên bờ. Cô bước lên. Cô lên con đường nhỏ dẫn

đến ngôi nhà, rồi mở cửa. Bên trong có một phòng đơn. Nó được rải thảm
dày, rất đẹp. Và một chiếc ghế.

- Cô ngồi lên ghế. Đó là chiếc ghế dễ chịu nhất cô từng ngồi. Cô hoàn

toàn thoải mái và kiểm soát mọi việc.

Catherine hít sâu, như thể cô vừa mới ngồi lên tấm nệm dày.

- Giờ cô nhìn bức tường trước mặt. Cô thấy một màn hình ti vi. Đó là

màn hình thần kỳ vì nó có thể chiếu bất cứ thời điểm nào trong đời cô. Nó
có thể quay về thời điểm cô muốn. Cô vẫn kiểm soát nó. Cô có thể làm nó
tua nhanh hay chạy ngược lại. Cô có thể dừng nó lại ở bất cứ thời điểm nào.
Đó là cô. Giờ hãy thử nó! Hãy quay trở lại quãng thời gian hạnh phúc, khi
cô ở ngôi nhà gỗ của ông bà ở gần hồ. Cô đang hái hoa mâm xôi. Cô thấy
nó trên màn hình chứ?

Rất lâu mà Catherine không trả lời. Cuối cùng, khi cô nói, những từ

cô nói nhẹ đến nỗi Moore không nghe thấy gì.

- Có, tôi thấy rồi!

- Cô đang làm gì trên màn hình? - Polochek hỏi khẽ.

- Tôi đang cầm một giỏ giấy, hái hoa mâm xôi, bỏ chúng vào giỏ.

- Và cô ăn khi đang hái chúng?

Một nụ cười hiện lên mặt cô, nhẹ nhàng như trong mơ.

- Ồ, đúng! Chúng ngọt lắm, và ấm áp trong nắng.

Moore cau mày. Điều này thật bất ngờ! Cô ấy đang trải qua cảm giác

về vị giác và xúc giác. Điều đó nghĩa là cô ấy đang sống lại thời điểm đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.