NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 300

- Đàn ông và phụ nữ có những điểm khác hiệt. Đàn ông không bao

giờ quên ăn.

Cô cười rồi ngồi dậy.

- Vậy thì anh pha đồ uống. Em sẽ nấu ăn.

Anh pha hai cốc rượu nhẹ mac-ti-ni. Họ nhấm nháp rượu khi cô trộn

rau sống và xếp những miếng thịt bò lên vỉ nướng. Đồ ăn cho nam giới, cô
nghĩ và thấy buồn cười. Đây là miếng thịt đỏ tươi dành cho người đàn ông
mới trong đời cô. Chưa bao giờ cô thấy việc nấu nướng lại vui như tối nay.
Moore cười khi đưa cho cô muối, lọ tiêu. Cô cười nghiêng ngả. Cô không
nhớ nổi lần cuối cùng cô ăn một bữa ngon như vậy là khi nào. Như thể cô
vừa thoát khỏi một cái chai bịt kín và tận hưởng cả mùi thơm và hương vị
lần đầu tiên.

Họ ngồi ăn ở bàn bếp, nhấm nháp rượu. Căn bếp của cô với những

viên gạch ốp trắng tinh và những ngăn tủ cũng trắng tinh đột nhiên sáng lên
vì màu sắc đó. Rượu đỏ như ngọc ru bi, rau diếp giòn tan như khoai tây
chiên và khăn ăn kẻ sọc xanh. Moore ngồi đối diện với cô. Cô đã từng nghĩ
anh là một người nhạt nhẽo như bất cứ người đàn ông không có nét gì đặc
biệt khi họ thoáng đi qua cô trên đường phố. Họ chỉ là những nét vẽ phác
họa trên vải vẽ. Chỉ lúc này cô mới thực sự nhìn kỹ anh. Da anh ấm áp,
hồng hào, những nếp nhăn vòng quanh khóe mắt khi anh cười. Tất cả
những khiếm khuyết trên khuôn mặt đó đều hài hòa một cách kỳ lạ.

Chúng ta đã có trọn một đêm, cô nghĩ, và viễn tưởng về những ngày

tiếp theo khiến cô nở nụ cười. Cô đứng lên, lại gần và ôm cổ anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.