NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 367

- Thương hại vì điều gì? Vì đã chiến đấu chăng? Vì đã sống lại sau

những điều tưởng như không thể ư? Vì lý do quái gì mà tôi lại phải thương
xót cho cô?

Cô chớp mắt.

- Những người đàn ông khác sẽ làm vậy.

- Vậy thì họ thực sự không hiểu cô. Tôi không như vậy.

Anh bước ra khỏi bàn để giữa họ không còn sự ngăn cách.

- Cô nhớ ngày chúng ta gặp nhau chứ?

- Khi tôi đến phỏng vấn.

- Cô nhớ gì hôm đó?

Cô lắc đầu.

- Chúng ta nói chuyện về việc thực hành, và về việc tôi sẽ thích hợp

với nơi này như thế nào.

- Vậy cô nhớ đó là một buổi họp công việc?

- Đúng vậy.

- Thật buồn cười. Tôi nghĩ về nó hoàn toàn khác. Tôi không nhớ

những câu tôi đã hỏi cô và những gì cô đã hỏi tôi. Điều tôi nhớ là khi ngước
lên, tôi thấy cô bước vào văn phòng của tôi. Và tôi rất ngạc nhiên. Tôi
không thể nghĩ ra điều cần nói để nghe không lố bịch, ngớ ngẩn hay có vẻ
quá tầm thường. Tôi không muốn là một kẻ tầm thường trước mắt cô. Tôi
nghĩ: đây là một cô gái có tất cả. Cô ấy thông minh, cô ấy xinh đẹp. Và cô
ấy đang đứng ngay trước mặt mình.

- Ôi, lạy Chúa! Anh đã sai rồi. Tôi không có tất cả - Cô chớp mắt -

Tôi chưa bao giờ có tất cả. Tôi chỉ cố chịu đựng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.