NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 369

Vài người đàn ông cũng đáng tin. Moore đã nói vậy với cô.

Đúng vậy, nhưng là người nào? Em không thể biết được.

Em sẽ không bao giờ biết cho đến khi em mở lòng. Đó sẽ là người ở

ngay bên cạnh em.

Dù là một người bạn hay tình nhân thì Peter chắc chắn là một trong số

những người đàn ông đó.

Cô lái xe chầm chậm dọc Đại lộ Commonwealth, rẽ vào tòa nhà của

mình và ấn nút điều khiển nhà để xe từ xa. Cổng an toàn gầm gừ mở ra và
cô lái xe qua. Qua gương chiếu hậu, cô thấy cánh cổng đóng lại sau lưng.
Chỉ khi đó cô mới cho phép mình thở phào nhẹ nhõm. Cảnh giác là bản
năng tự nhiên thứ hai của cô. Và cô luôn thực hiện đầy đủ những trình tự
đó. Cô kiểm tra thang máy trước khi bước vào. Cô kiểm tra hành lang trước
khi bước ra ngoài. Cô khóa hết chốt cửa khi vào phòng. Một pháo đài an
toàn. Chỉ khi đó cô mới cho phép sự căng thẳng cuối cùng rút đi hết.

Cô đứng ở cửa, nhấm nháp trà và tận hưởng sự mát mẻ trong căn

phòng khi cô nhìn những người đi trên đường nhớp nháp mồ hôi. Trong
vòng ba mươi sáu giờ qua, cô chỉ ngủ ba tiếng. Mình đã có giây phút thư
giãn này, cô nghĩ khi áp chiếc cốc mát lạnh vào má. Mình đã có một đêm đi
ngủ sớm và ngày cuối tuần không phải làm gì. Cô sẽ không nghĩ về Moore.
Cô sẽ không để mình cảm thấy đau đớn. Không bao giờ.

Cô vừa uống hết cốc nước, đặt nó lên mặt bếp thì máy nhắn tin của cô

kêu. Cô không muốn lại có một tin nhắn từ bệnh viện. Khi gọi nhân viên
trực điện thoại ở bệnh viện Hành Hương, cô không thể giấu nỗi bực tức
trong giọng nói của mình.

- Tôi là bác sỹ Cordell. Tôi biết cô vừa nhắn tin cho tôi. Nhưng đêm

nay tôi không trực. Thực sự thì tôi đã chuẩn bị tắt máy nhắn tin bây giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.