Frost ra khỏi phòng. Cô bỗng thấy chóng mặt vì thiếu ngủ và đói. Cô
ngồi phịch xuống ghế, nhìn chiếc bàn trống trơn. Trong thoáng chốc, cô
chợt nhớ lại chín năm trước khi cô là một bà chị cả không được ai quan
tâm. Cô khao khát được một trong những cậu em trai của mình chấp nhận,
nhưng vô vọng. Những cậu em của cô đã từ chối cô như mọi khi. Cô biết
cái chết của Pacheco không phải là lý do họ cho cô ra rìa. Những lần bắn
nhầm không phá hoại sự nghiệp của một cảnh sát. Nhưng nếu là một phụ
nữ, thì hơn bất cứ ai khác, nếu bạn chỉ mắc một lỗi lầm rất nhỏ hay một lỗi
lầm duy nhất như việc bắn Pacheco của cô thì bạn sẽ mất tất cả.
Khi quay lại bàn, cô thấy phòng làm việc trống trơn. Áo khoác của
Frost không còn ở đó nữa, cả túi bánh rán cũng vậy. Có lẽ cô cũng nên rời
khỏi đây. Thực sự bây giờ cô nên thu dọn bàn làm việc của mình vì cô sẽ
chẳng còn tương lai ở đây nữa.
Cô mở ngăn kéo, lấy ví và dừng lại. Bức ảnh khám nghiệm tử thi của
Elena Ortiz nằm trong đống giấy tờ lộn xộn đang nhìn cô chằm chằm. Mình
cũng là nạn nhân, cô nghĩ. Dù có bực tức đồng nghiệp mức nào thì cô cũng
không quên tên Bác sỹ Phẫu thuật, hắn mới chính là nguồn gốc của mọi thất
bại của cô. Tên Bác sỹ phẫu thuật chính là kẻ đã hạ bệ cô.
Cô đóng mạnh ngăn kéo, Chưa đâu. Mình sẽ không đầu hàng.
Cô nhìn bàn của Frost và thấy đống giấy tờ anh vừa thu trên bàn họp.
Cô nhìn quanh để chắc chắn không ai nhìn thấy. Các thám tử khác đang
ngồi ở góc xa của phòng.
Cô cầm đống giấy tờ của Frost, mang ra bàn mình, rồi ngồi xuống
đọc.
Đó là những ghi chép chi tiêu tài chính của Warren Hoyt.
Vụ án cuối cùng đã trở nên như thế này: một cuộc truy tìm trên giấy,
lần theo số tiền Hoyt đã chi tiêu để tìm ra hắn. Cô thấy số thẻ tín dụng, ngân
phiếu, ký gửi và những đơn rút tiền. Những con số rất lớn. Bố mẹ Hoyt đã