NẠN NHÂN THỨ TƯ - Trang 430

- Thấy một, làm một, dạy một. Anh đã nói với tôi như vậy. Đêm nay

anh hứa con dao mổ là của tôi.

Nhưng tôi khát nước và tôi cố nán lại trong bếp trong khi anh quay

lại phòng ngủ xem cô ta tỉnh chưa. Tôi vẫn đang đứng bên bồn nước khi
súng nổ.

Lúc đó, thời gian như đóng băng. Tôi nhớ sự im lặng sau đó, tiếng

đồng hồ kêu tích tắc trong bếp, tiếng tim tôi đập thình thịch trong lồng
ngực. Tôi nghe ngóng, cố nghe tiếng bước chân của anh, cố nghe anh nói là
đã đến lúc bỏ đi thật nhanh. Tôi sợ quá, không dám cử động.

Cuối cùng, tôi buộc mình đi vào hành lang, vào phòng ngủ của cô ta.

Tôi dừng lại ở ngưỡng cửa.

Tôi phải mất một lúc mới hiểu cơn ác mộng đó.

Cô ta nằm nghiêng ở mép giường, cố lôi mình lên tấm đệm. Khẩu

súng tuột khỏi tay cô ta. Tôi lại gần chiếc giường, cầm dụng cụ banh miệng
vết mổ trên bàn đầu giường, đánh vào thái dương cô ta. Cô ta nằm im.

Mắt anh mở to. Anh nằm ngửa, trừng mắt nhìn tôi. Một vũng máu

tràn quanh người anh. Môi anh mấp máy nhưng tôi không nghe thấy gì.
Anh không động đậy chân tay. Tôi nhận ra viên đạn đã phá hỏng dây đốt
sống của anh. Anh lại cố nói và lần này tôi hiểu anh nói gì:

- Làm đi! Làm cho xong đi!

Anh không nói cô ta, mà nói về mình.

Tôi lắc đầu, hoảng hốt vì điều anh muốn tôi làm. Tôi không thể làm

được. Làm ơn đừng bắt tôi làm chuyện này! Tôi đứng đó, mắc kẹt giữa hai
lựa chọn. Một là thực hiện yêu cầu tuyệt mệnh của anh, hai là bỏ chạy.

Hãy làm ngay! Ánh mắt anh nói với tôi điều đó. Làm đi trước khi họ

đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.