NANA DU KÝ - Trang 144

thoải mái. Cho nên tôi vẫn nghĩ rượu là thứ có khả năng làm con
người thấy dễ chịu, giống như bạc hà mèo có khả năng khiến loài mèo
cảm thấy lâng lâng vậy.

Lần đầu tiên tôi thấy một người uống rượu mà trở nên ủ rũ như

Sugi. Cô Chikako vừa vào nhà tắm là anh ta lập tức trở nên cau có và
bực bội ra mặt với Satoru. Nếu đã không vui thì còn uống làm gì?
Cuộn tròn mình trên nóc chiếc ti vi đặt giữa phòng khách, tôi chăm
chú quan sát hai người đàn ông đang uống say sưa. Satoru vươn người
tới giật chai rượu khỏi tay Sugi.

Nhân tiện thì cái ti vi này đã trở thành chốn yêu thích của tôi. Nhắc

đến ti vi, tôi thường liên tưởng tới một thứ máy móc vừa mỏng vừa
dẹt như một tấm phản, nhưng ti vi của nhà này lại có hình hộp rất
vững chãi, tạo thành một chỗ nằm vừa vặn cho loài mèo. Chưa kể nó
còn ấm sực, khiến vùng bụng tôi râm ran dễ chịu, quả là một chốn lý
tưởng để tránh rét khi mùa đông đến.

“Nó cũ lắm rồi đấy!” Bà mèo Momo bảo tôi thế. Ti vi đời xưa hình

như đều có hình hộp hệt thế này, vậy mà người ta lại đi đánh đổi một
thiết kế hoàn hảo đến thế cho những tấm ván mỏng dẹt, vô vị, xấu xí,
chẳng phải là một bước lùi của công nghệ đấy sao?

Nói theo cách của bà Momo, loài mèo có thể chia ra làm hai thế hệ:

thế hệ biết tới sự tồn tại của ti vi dạng hộp và thế hệ chẳng biết gì. Cô
Chikako nhà này rất ưu tiên nhu cầu có một chỗ nghỉ ngơi thoải mái
của loài mèo nên đã không đổi sang ti vi dạng mỏng. Đúng là một
quyết định sáng suốt!

Sao trông mặt khó đăm đăm thế? Nếu nằm không quen thì trả chỗ

lại đây cho ta.

Giọng bà Momo vang lên từ bộ ghế xô pha cạnh ti vi. Tôi cảm thấy

hơi áy náy, vì bà ấy đã nhường tôi chỗ nằm thoải mái trên nóc ti vi để
tỏ lòng hiếu khách.

Không, không phải khó chịu vì chỗ nằm đâu ạ. Chỉ có điều...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.