NANA DU KÝ - Trang 173

tuy kích thước cũng không bé nhỏ gì nhưng trông cứ còm cõi thế nào
ấy.

Xe đã đi qua mà tôi hãy còn ngoái đầu lại, tiếc nuối trông theo

những con ngựa dần dần khuất dạng. Thấy thế, Satoru bật cười.

“Nana đã thích ngựa thế thì để lần sau nhìn thấy, chúng ta sẽ dừng

xe lại ngắm cho kĩ nhé.”

Và thế là khi chạy ngang qua bãi chăn ngựa kế tiếp, chúng tôi dừng

xe cách lối ra vào dành cho ngựa một khoảng, từ đây nhìn lũ ngựa bên
trong bãi chăn trông bé xíu.

“Hơi xa nhỉ.” Satoru nói với vẻ tiếc nuối rồi xuống xe, sau đó đi

vòng sang bên phía ghế phụ bế tôi xuống.

Cửa xe đóng lại với một tiếng “cạch” khô khốc, làm lũ ngựa đang

ăn cỏ ở phía xa đột ngột ngừng hết lại mà ngẩng phắt đầu lên, dù phải
lưu ý rằng khoảng cách giữa chúng tôi và chúng xa đến mức trong mắt
chúng tôi chúng chỉ to chưa bằng bàn tay Satoru.

Bầu không khí thoáng chốc căng như dây đàn. Lũ ngựa vểnh tai và

nhìn chúng tôi chằm chằm, đúng là một loại sinh vật có thần kinh cực
kì nhạy cảm.

“Ồ, chúng đang nhìn mình kìa Nana!”
Đâu phải chỉ đang nhìn suông, chúng đang quan sát chúng ta thì có!

Cân nhắc xem chúng ta có nguy hiểm hay không.

Cũng có thể do cách nhau quá xa nên chúng mới cần dè chừng như

vậy. Nếu chúng tôi ở gần đủ để chúng nhận ra “nguy cơ” chỉ là một
con người với một con mèo thì có lẽ chúng đã yên tâm hơn.

Cứ nghĩ với cơ thể và vóc dáng to lớn thì lẽ ra chúng không cần

phải nơm nớp suốt ngày như thế mới đúng, nhưng quả thật động vật
có những bản năng nhất định kể từ khi chào đời. Cho dù thân hình vĩ
đại đến đâu đi nữa thì ngựa vẫn chỉ là động vật ăn cỏ, và động vật ăn
cỏ thì luôn mang theo kí ức truyền kiếp về việc bị động vật ăn thịt săn
đuổi; chúng không thể không cảm thấy sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.