NANA DU KÝ - Trang 175

Mãi cho tới khi Satoru đã chụp “tách” và buông điện thoại xuống,

mấy con ngựa vẫn không thôi nhìn chúng tôi chằm chằm một cách lo
lắng.

“Xong... đúng là hơi xa quá.”
Satoru chỉ chụp đúng một lần rồi bỏ cuộc. Mấy con ngựa thì cứ

đứng đó nhìn chúng tôi... nhìn chúng tôi... nhìn chúng tôi không chớp
mắt... Chúng còn dõi theo chúng tôi ngay cả khi người và mèo đã leo
lên xe, yên vị, đóng cửa. Lúc ấy chúng mới chừng như yên tâm mà
quay lại bữa ăn của mình. Xin lỗi vì đã làm phiền nhé.

Có những loài động vật mãi mãi cứ sống một cách cam chịu thế

thôi, dù chỉ một cú đá hậu của nó cũng đủ khiến cả hai chúng tôi dở
sống dở chết. Nếu đó chính là dấu vết của bản năng nguyên thủy mà
động vật nào cũng phải tuân theo thì tôi cảm thấy thật may mắn khi
được sinh ra làm động vật săn mồi. May mắn vì được sinh ra là một
chú mèo can đảm, không bao giờ khuất phục trước bất kì đối thủ to
lớn nào.

...
Cuộc gặp gỡ lũ ngựa mang một ý nghĩa to lớn với tôi, vì nó giúp tôi

tái khẳng định chính mình.

Trên đường đi, tôi đã được chiêm ngưỡng những cảnh đẹp chưa

từng thấy bao giờ. Những cây bạch dương trắng phau, hàng thanh
lương trà trổ quả đỏ rực. Tên các loại cây và màu đỏ của quả thanh
lương trà đều là do Satoru dạy cho tôi. Trong một chương trình ti vi tôi
xem lúc trước có học giả từng tuyên bố “loài mèo rất kém trong việc
phân biệt màu sắc”, nhưng vì Satoru cứ thỉnh thoảng reo lên, “Ồ, trông
quả thanh lương trà đỏ rực rỡ chưa kìa!” nên tôi bắt đầu học được khái
niệm “màu đỏ”. Đương nhiên màu sắc trong mắt tôi và anh hoàn toàn
khác nhau, nhưng tôi vẫn có thể ghi nhớ sắc độ gọi là “đỏ rực” mà
Satoru nhắc tới.

Cứ mỗi lần nhìn thấy thanh lương trà, Satoru lại không ngừng so

sánh, “Chà, thế này thì không đỏ lắm đâu.” Nhờ đó dần dần tôi còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.