NANA DU KÝ - Trang 177

đen. Khi tiến vào thành phố, xe cộ lướt qua chúng tôi đều bật đèn hết
cả.

“Chắc không xong trong hôm nay được rồi, đến hoa còn chưa mua

nữa là.”

Satoru lẩm bẩm với vẻ phiền muộn, nhưng không hề dừng lại ở

quán trọ đã đặt chỗ từ trước mà rẽ sang một con đường hẹp.

Dọc theo con đường này, quang cảnh thành thị ngoài kia đột ngột

mất hút, thay vào đó là những dãy nhà dân giản dị nối tiếp nhau.
Nhưng nếu gọi đây là khu dân cư thì cũng không hẳn, vì còn rất nhiều
khu đất trống chơ vơ chưa được xây cất, khoảng cách giữa nhà này với
nhà kia cũng xa đến mức khó tưởng tượng nổi nếu so với khu vực
xung quanh Tokyo.

Chẳng bao lâu những mái nhà cũng trở nên thưa thớt, con đường

dần dần dốc lên, dường như chúng tôi đang leo lên một ngọn đồi. Khi
leo hết con dốc, xe chúng tôi đi qua một cánh cổng mở rộng, tiến vào
một khu đất với những khoảnh con con xắn thành hình chữ nhật đều
chằn chặn trải dài đến hết tầm mắt. Ở giữa mỗi khoảnh chữ nhật ấy là
một cột đá hình khối vuông dựng lên cực kì chỉn chu. Tôi nhận ra nơi
này rồi, tôi đã từng thấy nó trên ti vi.

Đây là nghĩa trang.
Hình như con người có thói quen dựng những cột đá đẹp đẽ lên bên

trên nơi chôn cất một người vừa chết đi thì phải, tôi nhớ lại lần đầu
thấy nó trên truyền hình, đúng là một tập quán kì quặc. Trên tấm bia
đá ấy lại còn bỏ công khắc đủ thứ nữa chứ.

Khi kiếp sống của động vật kết thúc, chúng sẽ nằm lại ngay tại

mảnh đất mình đã ngã xuống, chỉ có con người mới lo lắng tìm kiếm,
chuẩn bị “nơi yên nghỉ cuối cùng” thôi, đúng là một giống loài quá
thừa ưu tư và gò bó. Cứ nghĩ xem, ngay cả khi đã chết rồi mà còn phải
bận tâm phiền não thì còn tự do gì nữa?

Satoru không hề tỏ ra băn khoăn tìm đường mà cho xe chạy thẳng

tới trước một khu mộ và dừng lại. Sau đó anh xuống xe và thong thả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.