NANA DU KÝ - Trang 178

lần qua những ngôi mộ trước khi dừng lại trước một ngôi mộ có phiến
bia đá trắng toát.

“Đây là mộ của cha mẹ tao đấy.”
Là nơi mà Satoru nhất định phải tìm đến lần cuối. Tôi có thể không

hiểu nổi tâm lý của con người khi họ đặt những tấm bia đá lên trên nơi
người thân của họ yên nghỉ, nhưng tôi có thể lý giải được cảm xúc của
họ khi trân trọng những tấm bia đá ấy. Dù mệt mỏi rã rời sau cả ngày
dài lái xe liên tục nhưng cuối cùng Satoru vẫn tìm đến đây dù trời đã
tối. Lần trước, anh mang theo Hachi với lông ở phần lưng loang lổ
hình số tám, còn lần này, là tôi, Nana với cái đuôi gấp khúc hình số
bảy.

Tôi không thể vô tâm đến mức không biết tôn trọng những cảm xúc

ấy của anh.

“Tao luôn mong muốn có ngày được cùng Nana đến đây thăm mộ

đấy.”

Tôi hiểu chứ. Tôi dụi dụi đầu mình về phía mộ phần của cha mẹ anh

như một cách chào hỏi. Xin chào ông bà, rất vui được gặp mặt. Chắc
hẳn Hachi là một chú mèo ngoan ngoãn hiền lành, nhưng có lẽ Nana
này cũng không đến nỗi nào chứ ạ?

“Con xin lỗi, hôm nay đi vội quá; ngày mai con sẽ mang hoa tới.”
Satoru ngồi xổm xuống, thì thầm khi nhìn mấy bông hoa heo héo

cắm trong chiếc lọ trước mộ.

“Vừa rồi là mùa tảo mộ... chắc là dì đã đến.” Satoru nhẹ nhàng vuốt

ve những cánh hoa. “Con xin lỗi vĩ không thể đến thường xuyên...
phải chi con siêng đến thăm hai người hơn.”

Tôi hơi lùi về sau để không làm phiền đến Satoru, nhưng biết rằng

đi quá xa sẽ khiến anh lo lắng nên tôi chỉ quanh quẩn gần đấy, sao cho
anh ngẩng lên là trông thấy.

Năm năm trời sống cùng nhau, có vài lần Satoru để tôi ở nhà một

mình để đi thăm mộ cha mẹ. Lần nào cũng than thở nào là “Muốn đem
Nana theo quá”, “Nhìn thấy Nana giống hệt Hachi thế này chắc cha

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.