NANA DU KÝ - Trang 179

mẹ ngạc nhiên lắm”, nhưng tuyệt nhiên chưa lần nào anh mang tôi
theo được.

Công việc của Satoru quá bận rộn, anh lại còn trẻ nên thỉnh thoảng

có được một hai ngày nghỉ thì phải dành cho bạn bè, chưa kể đồng
nghiệp trong công ty rủ rê đây đó nên có muốn đi xa cũng không thể.
Trong quá khứ không biết bao nhiêu lần Satoru ước ao, “Giá như có
dịp nào hai chúng ta đi chơi riêng với nhau được nhỉ, đi đâu đó xa xa
một tí.” Thế nhưng mãi cho tới bây giờ, chuyến đi mơ ước bao năm
mới trở thành hiện thực.

Không đến được không phải vì không muốn đến, giá như thời gian

và tiền bạc cho phép thì chắc hẳn Satoru đã đến thăm mộ cha mẹ mình
thường xuyên hơn. Mà có lẽ hai người họ cũng thông cảm thôi, họ là
cha và mẹ của Satoru mà.

“Nana, lại đây nào.”
Satoru vừa vuốt ve tôi, vừa thì thầm tâm sự gì đó với cha mẹ mình.
Nghe nói thành phố này là quê hương của mẹ Satoru. Ông bà ngoại

của anh hình như là nông dân nhưng qua đời từ sớm, mẹ và dì của
Satoru khi ấy còn quá trẻ nên không thể giữ được nhà cửa ruộng đất
của cha ông, đành phải bán đi, và dì anh luôn ân hận về việc đó.

Nhất là sau khi Satoru về ở với dì.
Một quê hương chẳng còn gì ngoài những nấm mộ, đối với con

cháu quả là điều đáng buồn. Nhưng chẳng còn cách nào khác, gia đình
đằng ngoại của Satoru cũng không còn lại bao nhiêu thành viên, mà số
ít họ hàng ấy cũng tản mát đó đây hết cả.

Cuộc đời này chẳng thiếu gì những việc không như ý muốn.
Satoru bế tôi đứng dậy.
“Ngày mai con sẽ quay lại.” Nói xong, anh lặng lẽ trở ra xe, khởi

động máy rồi chầm chậm tiến về thị trấn đã ngập trong đêm đen thăm
thẳm, hướng về phía quán trọ sẽ là chốn dừng chân đêm nay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.