NANA DU KÝ - Trang 211

cô từ đầu đến cuối.

Từ xưa em đã nói là nên thắt chặt luật hôn nhân gia đình hơn mà

lại. Giá như cặp cha mẹ nào cũng giống anh chị thì mấy vụ án kiểu
này đâu có xảy ra...

Lảm nhảm đến đây cô mới sực tỉnh, mồ hôi lạnh ướt đầm lưng... sau

khi kết hôn, chị cô mới phát hiện mình không có khả năng sinh con.
Dù không sống với nhà chồng, dù anh rể vẫn rất hạn chế liên hệ với
cha mẹ, nhưng chị vẫn không khỏi khổ tâm.

Sau đó ít lâu, chị cô ngỏ ý muốn nhận nuôi Satoru, ngay trước khi

thằng bé phải vào trại trẻ mồ côi.

Nhờ em đấy, lúc nào em cũng khen anh chị là cha mẹ tốt còn gì.
Chị nói thế và cười.
Thực ra anh chị nghĩ đến chuyện nhận con nuôi từ trước rồi, nhờ

những lời của em mà anh chị quyết tâm hơn thôi. Mà chị nghĩ, đã
nhận con nuôi thì một đứa trẻ có liên hệ với em là tốt nhất.

Cô chẳng thể nói lại câu nào. Vì nghĩ gia đình anh rể chắc chắn sẽ

không để yên đâu.

Anh rể sẽ nói sao đây?
Những câu hỏi quay cuồng trong đầu cô.
Chồng chị sẽ không phản đối. Anh ấy cũng muốn một đứa con có

liên hệ với em mà.

Chị cô cười hể hả.
Dù sao thì chị cũng chẳng thể sinh con được, chị sẽ làm điều mình

muốn.

“Cha mẹ ruột chỉ sinh ra cháu thôi, còn anh chị dì mới chính là cha

mẹ đích thực của cháu. Cho nên dì nhận nuôi cháu là trách nhiệm
đương nhiên thôi.”

Ý cô là thằng bé không cần phải lo lắng, nhưng hai chữ “trách

nhiệm” vừa buột khỏi miệng lại nghe như nghĩa vụ.

“Satoru không cần bận tâm gì hết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.