NANA DU KÝ - Trang 216

“Chỉ tại dì chuyển chỗ làm thường xuyên quá, cứ mỗi lần cháu vừa

kết bạn mới là... Xin lỗi đã làm tuổi thơ cháu phải cảm thấy cô độc.”

“Không đâu ạ, cháu vẫn làm quen được với bạn bè khắp nơi đấy

chứ. Lúc chia tay Kosuke thì đúng là buồn thật, nhưng lúc lên cấp hai
cháu quen Yoshimine này, lên cấp ba lại có Sugi và Chikako làm bạn,
tuy chuyện nhận nuôi cuối cùng chẳng đi đến đâu nhưng cái chính là
bạn bè cháu ai cũng niềm nở chào đón Nana. Lúc cần, chỉ mới ngỏ lời
một tiếng mà biết bao nhiêu người sẵn lòng giúp đỡ nên có thể nói là
không uổng một kiếp đấy chứ ạ?”

Satoru nhẹ nhàng vươn tới nắm chặt hai bàn tay Noriko.
“Mà cho dù bị tất cả từ chối đi nữa, cháu vẫn còn dì mà.”
Noriko cúi gầm mặt, hai vai run rẩy.
“Hơn nữa, chính nhờ dì mà cháu mới được gặp cha mẹ. Được ở bên

cạnh dì và ngày ngày cùng ôn lại những kí ức về cha mẹ, sao cháu có
thể không cảm thấy may mắn?”

Satoru nói đúng đấy, Noriko, bà đừng khóc nữa.
Những ngày cuối cùng của chúng ta không nên trôi qua trong nước

mắt nhòe nhoẹt, mà phải tươi tắn lên, phải cười nhiều hơn thì mới cảm
nhận được hạnh phúc chứ!

Một ngày kia, Satoru phải chuyển vào nằm viện dài ngày.
“Chờ vài ngày là người ta lại cho tao về ấy mà.”
Anh vừa xoa đầu tôi vừa an ủi, sau đó xách túi đựng quần áo và vật

dụng hằng ngày lên rồi ra khỏi nhà. Những chuyến ra vào bệnh viện
cứ mỗi lần lại kéo dài hơn. Bảo ba bốn ngày nhưng thường phải nằm
lại cả tuần. Bảo một tuần lại thường bị kéo dài đến mười ngày, nửa
tháng.

Số quần áo Satoru mang theo từ Tokyo dần dần trở nên không vừa

người nữa, áo cứ rộng ra còn quần thì như muốn tụt khỏi vòng eo gầy
nhẳng. Ngay cả khi ở trong nhà, Satoru cũng phải đội mũ len trùm kín

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.