NANA DU KÝ - Trang 217

đầu, tôi không rõ tình trạng sức khỏe của anh thế nào nhưng tóc càng
lúc càng mỏng đi, rụng nhiều hơn, cho tới một ngày trông anh chẳng
khác nào sư ông ngoài miếu. Chả lẽ bệnh viện còn có quy định bắt
người ta phải cạo đầu? Trong lúc tôi miên man suy nghĩ thì xem
chừng anh đã quyết tâm, tự mình ra tiệm cắt tóc.

Lại một ngày kia, trong khi gom quần áo chuẩn bị cho chuyến nhập

viện dài ngày, Satoru đã với lấy tấm hình để đầu giường bỏ luôn vào
túi xách. Đó là tấm hình chụp chung với tôi từ xưa lắm rồi. Lúc còn ở
Tokyo, tấm hình ấy luôn yên vị trên đầu giường Satoru, chưa bao giờ
xê dịch.

Chuông báo động trong đầu tôi réo vang.
Tôi nhanh nhảu chạy tới, vừa cào cái lồng để trong góc phòng vừa

kêu meo meo, chúng ta cần cả cái này nữa phải không?

Satoru kéo khóa túi xách lại, cười buồn nhìn tôi, “Nana cũng muốn

đi theo phải không?”

Anh cúi xuống mở nắp lồng ra, tôi lập tức chui gọn vào chờ nắp

lồng đóng lại... Nhưng sau đó, Satoru lại xoay cái lồng vào tường.

Này này, như thế làm sao đây chui ra được? Đừng có đùa nhau

chứ...

“Nana thông minh lắm, cho nên sau này Nana vẫn phải ngoan đấy

nhé.”

Không! Tôi cật lực cào vách lồng kèn kẹt. Anh đang nói quái quỷ gì

thế hả Satoru?

Nhưng Satoru đã nhấc túi lên và từ từ đứng dậy. Anh bước thẳng ra

cửa phòng mà không mang tôi theo.

Chờ đã, chờ đã! Tôi vừa điên tiết cào vách lồng vừa bồn chồn chạy

qua chạy lại, lông dựng ngược cả lên, gào thét trong tuyệt vọng.

“Nana ngoan đi nào...”
Im miệng! Ngoan ngoan cái đầu anh ấy! Tôi tuyệt đối, tuyệt đối

không tha thứ cho anh cái tội dám bỏ tôi lại hôm nay đâu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.