NẶNG GÁNH CANG THƯỜNG - Trang 56

- Công nương đương hờn Nguyên nhung tôi; tôi đem thơ từ, như công

nương không thương, công nương mắng luôn tới tôi, thì tôi làm sao?

- Thiếp hờn là hờn Thân Nguyên nhung chớ người vô can, thiếp đâu

dám vô lễ với người mà người ngại, nên không dám lãnh thơ.

- Lời công nương nói thiệt giống y như lời của Nguyên nhung tôi.

Nguyên nhung tôi cũng nói như công nương vậy đó; lại cứ theo năn nỉ cậy
tôi hoài, cực chẳng đã tôi phải chịu lãnh.

- Té ra người có lãnh thơ hay sao?

- Dạ, thưa có.

- Vậy xin người trao cho thiếp xem thử coi.

Tô Hộ lật đật thò tay vô áo móc một phong thơ ra mà trao cho Lệ

Bích. Lệ Bích lấy phong thơ, coi ngoài bao rồi hỏi vậy chớ Thân Nguyên
nhung có nhắn điều chi nữa hay không. Tô Hộ nói không có, rồi lại hỏi Lệ
Bích như có hồi âm thì mình sẽ lãnh mà đem về cho Nguyên nhung, Lệ
Bích cười gượng mà đáp rằng:

- Thiếp chưa xem thơ, thiếp có biết Nguyên nhung của người nói việc

chi đâu mà trả lời.

- Nếu công nương chưa trả lời được, thôi thì công nương nhắn miệng,

công nương muốn nói việc chi cũng được mà. Tôi là gia thần cua Thân
Nguyên nhung, công nương đừng ngại chi hết.

Lệ Bích để phong thơ trên bàn, bước lại gần bình bông ngắt một cái

bông héo mà đưa cho Tô Hộ và nói rằng: ''Thiếp không có lời chi mà nói
với Thân Nguyên nhung hết. Thiếp chỉ xin người làm ơn đem cái bông héo
nầy về mà trao cho người, và thưa lại với người rằng: thiếp vì người mà
phải khô héo, chẳng khác nào cái bông nầy''.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.