NẶNG GÁNH CANG THƯỜNG - Trang 60

công tử thắng trận khải hoàn, binh kéo về tới, nên dân sự mừng chen nhau
đi coi. Lệ Bích nghe nói thì mừng, nên nàng cười song cười mà hai hàng
nước mắt nhỏ giọt. Ðêm ấy nàng trằn trọc, nỗi tình nỗi hiếu ngổn ngang
trong lòng, nên nàng than thở hoài, ngủ không được.

Ðến sáng nàng dạy hai con thể nữ sắm hương đăng trà quả đặng cho

nàng đi viếng mộ cha. Thể nữ sắm xong rồi, nàng dạy chúng nó đi trước ra
ngoài mộ cha, để nàng viết một bài văn tế rồi nàng sẽ theo sau.

Thể nữ đi rồi thì nàng bước lại đứng dựa bên bàn thờ của cha, hai tay

vịn cái bàn mà than khóc nghe rất thảm thiết. Nàng khóc một hồi rồi nàng
leo lên ghế mà buộc cái khăn chế trên cây kèo nhà; cái mối khăn lòng thòng
thì nàng thắt làm một cái vòng rồi đút đầu vô mà tự tử.

Hai con thể nữ ra tới mộ đợi lâu quá mà không thấy công nương,

chúng nó mới trở vô mà rước. Khi chúng nó bước vô cửa thì ngó thấy Lệ
Bích đương đút đầu vô vòng. Chúng nó kinh hãi, nên la lên: ''Úy? Trời ơi!
Công nương chết! Bớ người ta, làm sao cứu công nương! Công nương
ôi!". Chúng nó và la và chạy vô, áp ôm chân Lệ Bích mà khóc, song không
biết làm sao mà cứu.

Thanh Tòng kéo binh về Kinh, nhưng vì không nhằm ngày chầu vua,

nên chàng bái mạng chưa được. Chàng về phủ Tướng quốc vấn an cha mẹ,
nghe Tô Hộ nói đã trao thơ cho Lệ Bích rồi, lại coi ý nàng còn thương
tưởng chàng lắm, bởi vậy sáng bữa ấy chàng tính qua dinh Thái úy mà
phân phải trái với Lệ Bích.

Chàng vừa tới cửa thì nghe thể nữ la khóc cầu cứu. Chàng chạy riết

vô, thấy Lệ Bích treo tòn ten trên rường, chàng liền nhảy lên ghế rồi rút
gươm cắt đứt cái khăn chế mà ôm Lệ Bích xuống rồi đem để nằm trên
giường. Nhờ cái vòng thắt không chặt lại cũng nhờ cái khăn chế mềm, nên
Lệ Bích khỏi chết, hơi thở còn hoi hóp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.