là gái bất tiếu, nó cứ nê chấp thù cha, nó đã bội ước xưa, mà lại còn nghịch
ý trẫm nữa. Nay nó đã bôn đào rồi, vậy thôi thì để trẫm chọn ngày tốt mà
gả Công chúa Như Hòa cho Tướng quân sánh đôi loan phụng. Tướng quân
khá quên ước cũ để vui cùng duyên mới, cho hiệp với ý trẫm muốn''.
Thanh Tòng nghe vua phán như vậy thì sửng sốt trong lòng, nên vội
vã quì mà tâu rằng: ''Muôn tâu Bệ hạ, tội thần đã nặng lời thệ ước cùng Lệ
Bích. Vì trời khiến cuộc cồn dâu hóa vực [2], chớ nào phải tội thần toan
đoạn nghĩa dứt tình. Nay Lệ Bích vì tội thần mà nàng phải trêu cay nuốt
đắng, đạp sỏi dày sương, có lẽ nào tội thần đành vùi lấp tình xưa, mà vui
vầy cùng duyên mới."
------------
[1] ghen gét người có hạnh, ganh tỵ người có tài.
[2] cồn dâu biến thành vực thẩm
Vua mới nghe mấy lời thì lộ sắc chẳng vui. Quan Tả Tướng quốc sợ
con từ hôn mà mắc tội, nên ngài lật đật bước ra quì mà tâu rằng: ''Muôn tâu
Bệ hạ, nhục nhi là đứa có tội. Bệ hạ vì chút công lao nhỏ mọn mà xá tội tử
hình, lại phong quyền tước nữa. Ân đức của Bệ hạ như trời cao, như biển
rộng, cha con hạ thần dầu làm thân trâu ngựa trọn trời đi nữa, đền đáp cũng
chưa vừa. Nay Bệ hạ lại còn định gả Công chúa cho nhục nhi, ân huệ nầy
lại càng lớn hơn nữa, cha con hạ thần càng thêm vinh hiển, bởi vậy cha con
hạ thần xin cúi đầu mà thọ mạng. Tuy vậy mà hạ thần ngửa mong Bệ hạ vui
lòng cho phép hạ thần tâu thêm một vài lời. Vả Thanh Tòng với Lệ Bích đã
có lời thệ ước, từ trong triều ra khắp châu quận ai ai cũng đều hay hết thảy.
Nay Lệ Bích buồn rầu vì nỗi cha mất lộc, nên nàng bỏ phủ mà đi chơi.
Trước khi nàng ra đi, chắc là nàng không dè Bệ hạ sẽ dạy nàng phải bỏ việc
oán thù mà kết duyên cùng Thanh Tòng. Nếu Thanh Tòng mà cưới Công
chúa, rồi trong đôi ba ngày Lệ Bích trở về, Thanh Tòng mới liệu làm sao;
nó mang tiếng bội ước chẳng nói làm chi, sợ e Công chúa mang tiếng đoạt