NẶNG GÁNH CANG THƯỜNG - Trang 79

sướng cũng như tiên. Hai cô chịu đi đừng có dục dặc, cậu tôi giận thì khó
lắm''.

Xuân Lan cười mà đáp rằng: ''Cậu mi như vậy, sắm mi như vầy thiệt là

xứng lắm. Ta khen đa''. Nàng lại bước tới ngó Trần Ngan mà nói rằng: ''Bớ
công tử, công tử là con nhà quan, công tử phải lo luyện tập kiếm cung, ôn
nhuần kinh sử, đặng mà phò vua giúp nước, chẳng nên chận đường đón ngõ
mà chọc gái như vậy nhơ nhuốc lắm. Công tử phải nhớ mấy lời tôi dạy đó
mà sửa mình. Thôi, đi về đi cho mau, nếu cãi lời tôi ắt chẳng khỏi mang
họa“.

Trần Ngan thuở nay chưa gặp ai dám nhục mạ mình như thế, bởi vậy

chàng nghe mấy lời cao ngạo của Xuân Lan thì chàng chịu không được nên
chàng xăn tay áo và nói rằng: ''Vì ta thấy hai nàng có sắc ta thương, nên
nãy giờ ta dùng lời nhỏ nhoi mà nói. Nàng thấy vậy cứ theo nhục mạ ta
hoài. Cái đó là tại hai nàng chớ không phải tại ta. Hai nàng cũng như chim
ở trong lồng, cá ở trong rọ làm sao thoát khỏi ta được mà nói phách. Thuận
tình đi theo ta về nhà thì tốt hơn, còn nếu không thuận ta thì ta cũng bắt đại,
chớ ta có dung đâu''.

Xuân Lan nạt lớn lên rằng: ''Cha chả! Ngươi đã vô lễ với chị em ta rồi,

bây giờ lại muốn hành hung nữa à! Ta nói cho mà biết: cóc muốn trèo thang
sao cho được, nhái bén [1] phình bụng đến nứt da đi nữa cũng không bằng
con bò đâu. Người phải dẹp đường cho mau, nếu cãi lời, sợ e chừng biết ăn
năn thì đã muộn''.

Trằn Ngan giận run, ngoắt hai đứa tùy tùng mà chỉ biểu bắt Lệ Bích,

còn chàng thì dợm [2] nhảy tới toan chụp bắt Xuân Lan. Vả Lệ Bích là con
nhà tướng, nên võ nghệ chẳng kém tài trai. Còn Xuân Lan ở hầu nàng thuở
nay, nên nàng cũng có truyền nghề chút đỉnh. Vì vậy nên khi Trần Ngan
nhảy tới mà chụp, thì Xuân Lan trớ qua một bên, rồi đá chàng một đá,
chàng té lăn cù dưới gốc cây. Lệ Bích rút gươm bước tới, hai tên gia đinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.